"Quan gia, nếu là ngài không tin, dân phụ nguyện để người nghiệm thương!" Tô Diệu mũi đỏ bừng, đôi mắt hạnh quật cường tràn đầy vẻ không cam lòng.
Quan sai nhanh chóng dùng đôi mắt xếch của mình ra hiệu với Trương Đại Thành, Trương Đại Thành hiểu ý: "A Diệu, trước kia là ta bị não heo làm cho mê muội, cha ta mất sớm, trước khi đi cũng không yên tâm được với ta, muốn nhìn thấy con cháu đề huề, là do ta quá nôn nóng, nàng cùng ta về nhà đi, ta hứa về sau sẽ thật chăm chỉ, bảo đảm sẽ đối tốt với nàng."
Tên quan sai kia tiếp nối câu chuyện: "Trong quan phủ ai cũng bận rộn, nào có ai rảnh tới nghiệm thương cho ngươi, huống chi chỉ bị thương ngoài da qua mấy ngày là khỏi ấy mà, ta thấy nhà chồng ngươi cũng đã thành tâm nhận sai, ngươi cùng hắn trở về mà sinh sống cho tốt, đừng có mù quáng nữa."
Tô Diệu chân mềm nhũn mà ngồi bệt dưới đất, Tô Vạn Hà cuống quít đỡ lấy nàng: "Quan gia, thỉnh ngài suy xét lại một chút!", nói xong liền quỳ xuống hướng phía tên quan kia.
Bên kia Hà Nhị Hoa quen thói nhanh tay nhanh mắt liền muốn lôi kéo Tô Diệu đi ra ngoài, Tô Điềm đi một bước lớn đến gạt tay mụ ra rồi đem Tô Diệu ra phía sau người bảo hộ.
Khung cảnh hiện tại nhất thời gà bay chó sủa.
"Chuyện gì ồn ào như thế?" Ngoài cửa truyền đến một tiếng quát trầm thấp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT