Tô Vạn Hà vừa nghe lời này, run rẩy chỉ tay vào Trương Đại Thành mà nói không nên lời.
"Cha, nương, gia gia?" Bên phải, một cánh cửa gỗ mở ra.
Tô Diệu vốn dĩ ở trong bếp rửa bát, nghe thấy trong viện có động tĩnh, cho rằng lại là bà bà luyện mồm mép, không nghĩ ra ngoài lại gặp cha nương mình, mà vốn họ đã về nhà từ giữa trưa.
Gầy.
Tô Điềm ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Diệu.
Trước khi lấy chồng, dáng vẻ Tô Diệu còn có chút mập mạp như trẻ con mà hiện giờ hai má nàng đều hóp lại. Đôi mắt ngày càng to đến dọa người, dường như chiếm cả một phần hai khuôn mặt, chỉ là đôi mắt từ vốn linh động ngây thơ mà giờ đây đã chết lặng, chỉ khi nhìn thấy người nhà mới ẩn ẩn trong đó tia sáng.
Tô Diệu mặc một bộ quần áo vải thô hơi mỏng trên người, hai tay đều thu vào trong cổ tay áo, dường như chỉ cần một cơn gió thổi đến cũng có thể đốn ngã nàng.
Tô Diệu tựa hồ suy nghĩ muốn nói cái gì đấy, bờ môi mỏng không huyết sắc run run, lại không nói nổi ra lời.
"Đại tỷ!"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT