Tô Điềm vừa chuẩn bị xong trước một ít đồ ăn, rảnh rỗi nghỉ ngơi một chút:
"Hôm qua đang xem hoa đăng bên bờ sông thì nhặt được đứa nhỏ, nó bị một đám con nít bắt nạt. Nó không nói gì cả, chắc là vì được ta cứu nên mới ỷ lại vào ta như vậy."
" y da, nếu nó không nói gì, thì việc tìm người nhà sẽ khó khăn lắm."
"Chỉ có thể cố gắng tìm thôi, buổi sáng cha dắt nó đi nha môn khai thông tin rồi, chờ xem duyên số của đứa trẻ thế nào, nếu thật sự không tìm được, nhà ta cũng chỉ là có thêm một miệng ăn thôi mà.", Nói xong, Tô Điềm cũng nhìn xuyên qua cửa sổ hướng về phía đứa nhỏ, cười vẫy vẫy tay.
Đứa bé được Tô Điềm đáp lại ánh mắt sáng lên, đong đưa liếm chiếc kẹo đường.
"Vẫn chưa biết tên đứa nhỏ này là gì, cũng không thể gọi là 'đứa nhỏ' mãi được.", Tô Điềm như suy tư điều gì.
"Có rồi!" Tô Điềm vỗ tay nói: "Hay gọi là An An đi, đứa bé một thân lưu lạc chẳng biết đã bao lâu, hy vọng về sau nó sẽ luôn bình bình an an."
"Tên này không tồi, đơn giản nghe một lần là nhớ." Lý Hồng Nguyệt bê đồ ăn lên bàn. ...
"An An! Đi ăn cơm nào!"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play