Trời ơi, đừng nói rằng người trước mặt nàng cả khuôn mặt đen thui kia, toàn thân đã trở nên cường tráng hơn chính là Tô Văn Tổ, người mà nàng đã lâu không gặp?!
Đáng tiếc, câu trả lời rất rõ ràng.
Tô Văn Tổ thấy Tô Điềm nhận ra mình, chân dài chạy chậm mấy bước liền vọt tới trước mặt nàng.
Tô Điềm không khỏi nhắm mắt lại, không còn cách nào khác, hàm răng trắng tinh của Tô Văn Tổ phản chiếu lên bề mặt tuyết có thể dùng từ "chói lóa" để hình dung.
"Điềm nhi, hôm nay ngươi đã về rồi sao? Tính toán thời gian thì cũng phải đến ngày mai mà." Tô Vạn Thanh kéo theo chiếc xe ngựa từ phía sau đến gần.
Tô Điềm vừa định trả lời, thì đã bị Trương Quế Hoa ôm chặt vào lòng: "Ai u, cháu gái lớn của ta, ta nhớ cháu quá đi mất. ." bà nói rồi nghẹn ngào vuốt nhẹ đầu Tô Điềm.
"Nãi nãi, con cũng nhớ người..." Tô Điềm cố gắng chui ra khỏi lồng ngực của Trương Quế Hoa, gãi gãi đầu: "Người có nhận được thư của con chưa? Trên đường không có nhiều người, nên di chuyển cũng nhanh hơn một chút, buổi sáng con đã cho người gửi thư lại rồi mà."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT