Tô Điềm ngẩng đầu nhìn sâu vào trong ngõ, con đường dài tối tăm như cái miệng lớn không nhìn thấy đáy, đêm tối với những bông tuyết trắng mờ nhạt, dường như muốn nuốt chửng người ta chỉ với một ngụm.
Tô Điềm bỗng cảm giác có chút may mắn, may mà vừa rồi không từ chối, con đường này đến nàng còn không dám đi.
"Đi thôi." Một cơn gió thổi qua, góc áo của Thẩm Ôn Chiêu bị thổi bay, cả người cao thẳng như tùng.
Tuyết trên mặt đất dày đến nỗi đôi giày gần như bị chôn vùi trong đấy, trên nền gạch của ngõ Bách Lý đầy những hố gập ghềnh, hiện tại càng khó phân biệt được đâu với đâu.
Tô Điềm sau khi quan sát một lúc, lớn tiếng nhắc nhở: "Chúng ta đi chậm hơn một tí, ta nhớ có một cái hố nhỏ phía trước, hãy cẩn thận khi đi... a!"
Lời còn chưa dứt, Tô Điềm toàn thân ngã nghiêng, mất thăng bằng ngã về phía trước, chiếc ô trúc trong tay lúc này cũng bị văng ra ngoài.
Nhìn thấy bản thân sắp ngã xuống tuyết, Tô Điềm cam chịu nhắm chặt mắt lại. Ơ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT