Tô Điềm lúc này mới nhẹ nhàng xoa đầu An An: "Từ bây giờ đến lúc ăn tối còn có nửa canh giờ nữa, An An phải làm gì nhỉ?"
"Về luyện thư pháp ạ!" - Đôi chân nhỏ nhắn của An An nhảy lên, thằng bé nhanh chóng kéo Thẩm Ôn Trác ra ngoài, miệng còn nhắc mãi: "Cha, chúng ta mau đi thôi!"
Thẩm Ôn Trác ngồi còn chưa kịp ấm ghế, đã liền bị An An kéo đi. Hắn chỉ kịp nói vọng lại : "Đến giờ ăn tối nhớ gọi ta."
Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ dời đi, Mộ Dung Uyển nét mặt vẫn còn có chút kinh ngạc.
"Ninh nhi, đứa trẻ này thật là. Nhưng cũng thật hiếm có đứa trẻ nào nghe lời như vậy."
An An từ nhỏ đã phải chịu nhiều đau khổ, mới chỉ có ba bốn tuổi đầu. Thằng nhỏ mới được nhận nuôi chưa đầy một năm, nhưng mọi người trên dưới Hầu gia đều yêu quý, điều không muốn làm đều không bắt làm...
Tô Điềm mặt có vẻ nghiêm nghị, hỏi: "Tục ngữ nói, dạy con từ thuở lên ba. Trẻ con ở độ tuổi này rất dễ uốn nắn, đã đến lúc phải đặt ra quy tắc, nếu tiếp tục nuông chiều, lớn nên sẽ rất khó để kiềm chế tính khí của chúng."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT