"Không... không cần, ta no rồi." Thuý Nhu lắc đầu, nói như muốn chứng minh điều gì đó, cô nhắm mắt lại và đẩy cái bát ra, đẩy xong cô dừng lại rồi kéo nó lại một chút.
Tô Điềm im lặng nhìn ba người bọn họ, ánh mắt có chút dò hỏi, với vẻ mặt như muốn nói rằng "ta xem các em diễn đến bao giờ". Cuối cùng, Hải Lạc không thể kìm chế được nữa và thú nhận: "Cô nương, chúng em không có ý định nào khác... chúng em chỉ muốn lấy đồ thừa về dùng cho bữa tối cùng gia đình..."
Cô càng nói lại càng cúi thấp đầu xuống, đến cuối cùng lại càng co rúm đầu lại như con chim cút, không dám nhìn Tô Điềm.
"Có phải ta quên nói với em rồi không..." Tô Điềm sờ cằm,"Là nhân viên hậu cần, những thứ này đều có thể đóng gói được."
"Dạ?!"
Tô Điềm vừa nói xong liền thấy ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, giống như ba con thỏ nhỏ.
Cô không nhịn được liền bật cười nói: "Thật đấy, ăn đi, làm gì có người làm việc nào không được ăn no chứ, ở đây còn nhiều lắm, tối nay chúng ta lại làm món khác."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT