Sáng sớm, Tô Điềm vừa đến tửu lâu, tình cờ bắt gặp Điền nương tử đang cho Phúc Bảo ăn sáng, lúc đó Phúc Bảo vừa mới tập tễnh biết đi, đôi chân run rẩy chạy tới phía trước. Điền nương tử cầm bát theo sau, nàng không dám đuổi theo quá nhanh, sợ Phúc Bảo khẩn trương sẽ ngã xuống đất, vừa đuổi phía sau vừa hét nhỏ.
"A!" Phúc Bảo nghe thấy phía trước nhà bếp có động tĩnh, liền lảo đảo bước tới đứng ở cửa, rồi vươn đầu nhìn vào, nhìn thấy là Tô Điềm liền kêu lên một tiếng, rồi nở một nụ cười thật tươi, cái miệng nhỏ chỉ có hai chiếc răng hàm dưới đang chảy nước miếng.
"Phúc Bảo - Tiểu Phúc Bảo !" Tô Điềm vừa mới nhìn thấy tiểu hài tử mềm mại như sáo, thích đến mức đưa tay ôm lấy Phúc Bảo. Phúc Bảo tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay Tô Điềm, ngồi xuống, hơi ngẩng đầu một chút, đôi mắt to như quả nho nhìn chằm chằm Tô Điềm.
Thấy bảo bảo cứ nhìn mình, Tô Điềm không khỏi nói đùa: "Sao Phúc Bảo cứ nhìn ta vậy? Là nhìn thấy ta xinh đẹp sao?"
Điền nương tử bắt lấy cơ hội đút cháo vào miệng Phúc Bảo: "Phúc Bảo, con nói đúng! Chưởng quầy là một cô nương xinh đẹp -"
Phúc Bảo vô thức nhai cháo, đôi má phúng phính cử động, dường như đang đáp lại lời của Điền phu nhân, Phúc Bảo duỗi tay, đưa vật trong tay mình cho Tô Điềm, sau đó nói "a a".
Tô Điềm nhìn Phúc Bảo đưa ra thiết ấn: "Ồ? Phúc Bảo, đây là cái gì?" Phúc Bảo nghe xong, quay đầu nhìn về phía Điền nương tử, tựa hồ đang đợi nàng trả lời."Hôm qua Hương Hương đã đưa nó cho Phúc Bảo chơi, hắn cầm trên tay cả ngày" Điền nương tử nhìn rồi trả lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play