Tô Điềm lè lưỡi ra, kiếp trước chuyện gì cũng cần có mình lo, cũng thành quen rồi, quên mất bản thân hiện giờ đã có người thân, có bằng hữu.
"Được rồi, ta đi cất canh đây, An An, đệ đi theo Miêu tỷ tỷ đừng chạy lung tung nhé."
Thấy An An ngoan ngoãn gật đầu, Tô Điềm đựng canh vào cái bát lớn, cho vào hộp gỗ rồi xách ra cửa.
Trong làn gió nhẹ buổi sớm mùa thu, những cây bạch dương ven đường bị gió vù vù thổi bay, những chiếc lá khô héo thưa thớt từ trên cây lần lượt rơi xuống, xoáy tròn và chao liệng trên mặt đất.
Tô Điềm đi về phía một con hẻm quen thuộc, không ngờ rằng vừa rẽ vào lại gặp người quen mà mình đã gặp mấy ngày trước.
"Thẩm công tử?"
Thẩm Ôn Chiêu mặc áo bào dài màu xanh đậm, cổ áo và tay áo có thêu viền lụa bạc, mái tóc đen dài được vấn cao lên, đội một chiếc mũ ngọc thạch, khiến hắn toát lên vẻ vô cùng cao quý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT