Điều đáng sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng. Không đợi Tô Văn An kịp nói chuyện. Vương Xung cầm thìa lên, với tay lấy bát của mình.
Vương Xung tùy ý múc một thìa cơm lớn, hài lòng mở miệng. Vừa ăn vào, hắn không hề hối hận. Hương vị của món thịt lợn xé vị cá rất phức tạp, chua chua ngọt mặn, ba vị hòa quyện vào nhau, vướng víu đến mức nhất thời hắn không thể phân biệt được đâu là hương vị chính.
Chỉ sau một thìa thôi đã có hương vị phong phú đến thế, bữa ăn vừa dọn ra trong thực đường lại càng khó nuốt hơn. Tô Văn An bất lực nhìn Vương Xung bỏ thìa xuống, một phần mười lượng cơm trong bát của mình giảm đi, trong lòng đau xót không thôi.
Khi ngẩng đầu lên, nó nhìn thấy Khương Thanh và Giang Lương hai mắt mong chờ, bọn họ cũng không giống như Vương Xung chẳng hề kiêng kị mà ăn cơm trong bát của người khác, chỉ có thể ngồi yên một chỗ, vẻ mặt có chút đáng thương.
"Chi bằng... sư huynh, các huynh có thể nếm thử?" Tô Văn An vừa nói xong, Khương Thanh và Giang Lương đã nhét vài miếng thận khía hoa vào miệng, tựa hồ như đang chờ nó nói lời này.
Tô Văn Thần nhìn trái nhìn phải, đẩy bát cơm sang một bên: "Huynh, huynh có thể chia cho đệ thêm một ít..." Cuối cùng, năm người đã ăn hết đồ ăn trong hộp gỗ, ngay cả thận khía hoa xào cùng canh đều được trộn với cơm trong thực đường, bị đám Vương Xung ăn hết.
Cũng may Tô Điềm làm một phần lớn đồ ăn nên Tô Văn An và Tô Văn Thần sẽ không bị đói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play