Càng nhiều người cùng ăn cơm càng thấy ngon, hơn nữa kỹ năng nấu nướng của Tô Điềm cũng xuất sắc, sau bữa ăn mọi người đều no căng, ngay cả Lâm Lê cũng uống một bát canh gà, ăn nửa bát cơm nhỏ cùng rau trộn, Ngô Tử Khôn hôm nay cùng Tô Vạn Thanh uống rượu rất vui vẻ, lúc này đã ngà say.
"Tô cô nương, nấc. . , ta đã nói như vậy rồi. Lúc ngươi trở về, cho ta đặt thêm 500 cân nước sốt nữa nhé. Hàng lần trước... không đủ bán aaa! Không đủ. ."
Lâm Lê ra hiệu cho người sai vặt nâng Ngô Tử Khôn về, có chút bất đắc dĩ cùng Tô Điềm nói lời tạm biệt: "Đã để Tô cô nương chê cười rồi. Ngày mai ta sẽ nhắc lão gia đem khế thư qua đây. Đa tạ Tô cô nương hôm nay đã chiêu đãi. Đồ ăn đều rất ngon. Ta đã rất lâu rồi không ăn nhiều đến như vậy."
Tô Điềm nhìn bờ vai gầy gò của Lâm Lê, giọng nói có chút quan tâm: "Nếu phu nhân thích đồ ăn ta nấu thì cứ nói cho ta, không cần khách sáo, trong khoảng thời gian ta ở đây có thể giúp người điều dưỡng cơ thể, vừa hay ta cũng đang muốn mở thêm một chi nhánh ở phủ Thanh Lộ, chỉ có điều vẫn chưa có thời gian đi xem cửa hàng, nên đành phải làm phiền phu nhân đợi một thời gian nữa nhé."
"Thật sao? Mở một chi nhánh ở phủ Thanh Lộ thật sự là một ý tưởng hay. Nếu cần giúp đỡ gì, ngươi cứ nói với chúng ta nhé. Tuy chúng ta không tính là đại phú đại quý gì nhưng dù sao ở phủ Thanh Lộ cũng không phải không có mối quan hệ." Lâm Lê nắm lấy tay Tô Điềm mà thân thiện nói.
Tô Điềm nở nụ cười ngọt ngào: "Đa tạ phu nhân. Ngươi nên về sớm nghỉ ngơi đi, trời cũng tối rồi, trên đường phải cẩn thận hơn."
Lại dặn dò thêm vài câu, xe của Ngô gia biến mất trong màn đêm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play