Tô Điềm đứng tại chỗ nhìn theo một hồi, đang định rời đi, người gác cổng vừa nãy ngăn nàng vào trong phủ nói: "Tiểu nhân không biết cô nương là bằng hữu của chủ tử, đã mạo phạm rồi, thỉnh cầu cô nương không để trong lòng."
"Không phải lỗi của ngươi, ngươi cũng vì tận chức tận trách thôi." Tô Điềm nhàn nhạt nói. ...
Lại nói chủ viện của Ngô gia, trước bàn ăn có một người phụ nữ tao nhã đang ngồi, trên bàn bày mấy chục bát đĩa lớn nhỏ đựng đồ ăn, nhưng thần sắc của nàng lại uể oải, đối mặt bàn bữa sáng đầy mỹ vị như vậy mà không có chút hứng thú.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy nàng khe khẽ thở dài nói: "Lão gia buổi sáng còn chưa ăn gì mà đã đi ra ngoài, đem chỗ đồ ăn này trên bàn dọn hết đi."
Thấy như vậy, nha hoàn đứng bên cạnh hầu hạ nói: "Phu nhân, dù nhiều hay ít xin ngài ăn một chút... Ngài như vậy, lão gia biết thì lại lo lắng..."
Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, đứng dậy ý muốn đi về phòng.
Lúc này, từ cửa đi vào là một nha hoàn mặt tròn, vẻ mặt vui vẻ, giọng giống như chuông bạc, chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng nàng: "Phu nhân, ngài xem, lão gia đang ở ngoài mà vẫn còn nhớ thương ngài đấy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play