“Vậy đây là…” Hạ Phù Dung run rẩy chỉ tay vào thứ bẩn thỉu trong tay Thạch Tâm, ngay lập tức nhớ lại mình vừa uống trà mà Thạch Tâm đã rót cho, dạ dày nàng ta cuộn lại, cảm giác nôn nao dâng lên. “Hạ Trì Uyển, muội hại ta sao?!”
“Thứ tỷ, sao lại nói vậy? Ta có hại gì tỷ đâu. Là ta đá tỷ ra khỏi xe ngựa, hay là đẩy tỷ vào tay cướp để bị xâm hại?” Hạ Trì Uyển chớp mắt, đôi mắt sáng long lanh đầy vẻ mỉa mai, không thể phủ nhận, đôi mắt ấy đẹp đến mức khó quên.
“Nhưng muội lại để loại người này rót trà cho ta!” Hạ Phù Dung nghĩ đến việc mình đã uống trà do Thạch Tâm pha, cả cổ họng như muốn trào lên. “Không trách được, không trách được, chính vì thế muội không uống trà mà lại nhìn ta uống hết chén này đến chén khác!”
“Có gì đâu?” Hạ Trì Uyển liếc nhìn Hạ Phù Dung, lạnh nhạt nói, “Thứ tỷ nghĩ chúng ta ăn uống hàng ngày là như thế nào? Cũng là nông dân gieo hạt xuống đất, đợi cây mọc rồi bón phân. Mà phân ấy chính là thứ nước hoa đêm*, cho nên tỷ ngày nào cũng ăn cơm nấu từ gạo bón phân nước hoa đêm, uống trà xanh cũng vậy, Thạch Tâm chỉ pha cho tỷ một chén trà, có gì sai?”
Những lời này của Hạ Trì Uyển nặng nề đến mức Hạ Phù Dung không thể chịu đựng được nữa, bịt miệng chạy vội ra ngoài, tìm một gốc cây để nôn.
Hạ Trì Uyển ngồi lại, quay sang nói với Thanh Hà: “Ngươi đi theo tỷ tỷ đi.”
Thanh Hà nghe vậy, vội vàng đứng dậy, chạy theo chăm sóc Hạ Phù Dung.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT