Những thứ tốt thì giá cả tự nhiên không rẻ. Dù phủ Thừa tướng do nương thân của Hạ Phù Dung quản lý, nhưng thân là một di nương, nương thân Hạ Phù Dung không dám sử dụng những vật phẩm thượng hạng như vậy.
Trong phủ Thừa tướng, ngoài chỗ của cha, chỉ có viện của Hạ Trì Uyển mới sở hữu những thứ thượng hạng thế này.
Hạ Phù Dung tự nhiên cảm thấy ghen tị, yêu thích không buông đối với trà Mao Phong trước mặt.
“Muội muội, trà Mao Phong này quả thật ngon, vị ngọt hậu vô cùng. Tiếc rằng tỷ không có phúc như muội, chỉ khi đến chỗ muội mới có thể uống được loại trà hảo hạng thế này.”
Hạ Phù Dung vốn định xin Hạ Trì Uyển chút trà Mao Phong. Trước đây, khi Hạ Trì Uyển có đồ tốt, nàng ta cũng từng không ít lần đòi hỏi, vì thế chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại rất tự nhiên.
“Muội muội, tỷ muội chúng ta tình cảm tốt như vậy, muội cho tỷ một ít nhé.”
Hạ Phù Dung mặt dày mở lời, thật sự “quên sạch chuyện cũ”. Không chỉ quên vụ sơn tặc trước đó, nàng ta còn hoàn toàn quên việc mình đã vu oan cho Hạ Trì Uyển trước mặt cha.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play