“Không, không có đâu cô Tô, mẹ em nhờ mang chút đồ ăn qua cho cô… Thật phiền chết được, chuyện nhỏ như vậy mà bắt em phải đi một chuyến. Thôi, em về ngủ bù đây!”

Sợ cô Tô nhìn thấy gương mặt đang tái mét, méo mó của mình, Kỳ Độ nói xong liền quay lưng bỏ chạy, chẳng buồn ngoái lại.

Tô Từ còn chưa kịp gọi giữ lại, cậu thiếu niên cao ráo đã dựa vào đôi chân dài và thể lực như trâu bò, phóng vù đi xa. Bóng lưng đơn độc ấy, trong ánh đèn nhấp nháy, trông hệt như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi.

Đám người theo đuổi xung quanh thì đứng hình, mắt nhìn nhau, tuy bị từ chối, nhưng chẳng ai muốn rời đi. Không tận mắt thấy mặt “bạn trai” kia, bọn họ không cam tâm. Lùi một vạn bước, chẳng phải cô học tỷ còn chưa từng tự tay mang bữa sáng cho “bạn trai” à? Một người như thế, có đáng để tranh giành? Hai người bọn họ sớm muộn gì cũng chia tay thôi, đến lúc đó vẫn còn cơ hội.

Tô Từ giơ giơ hộp cơm trong tay lên, thản nhiên nói: “Mọi người giải tán đi, bạn trai tôi hơi nhút nhát. Mấy người đông như vậy làm cậu ấy hoảng rồi, tôi còn phải đi dỗ đây.”

Lời cô vừa dứt, cả đám lập tức nổ tung như chảo dầu.

Bạn trai của tiên nữ học tỷ… chính là thằng nhóc nhăn nhó bỏ chạy vừa nãy? Đó là kiểu gì thế? Đại học rồi mà còn yêu đương trẻ trâu vậy à? Nhìn thế nào cũng thấy là "con trai của mẹ" rồi.

Mặc dù vừa hâm mộ, vừa ganh ghét, nhóm người theo đuổi vẫn không ảnh hưởng đến việc Tô Từ đi học. Từng người một giả vờ rời đi, nhưng thật ra lại âm thầm theo cô đến tận giảng đường.

Thế là, giảng viên già đeo kính cận, thấy sinh viên chen chúc ngồi kín cả bậc thang, liền thao thao bất tuyệt giảng liền mấy tiết, sau đó còn lên phòng giáo vụ khiếu nại vì lớp quá đông, học sinh không có chỗ ngồi.

An Khả Phàm vừa nhận thêm ca dạy kèm, mà nhà học sinh thì lại nằm khá xa khu ký túc xá trường.

Giữa trưa, sau khi ăn tạm cơm căng-tin, cô mượn bạn cùng phòng 30 nghìn để bắt xe đi.

Bạn cùng phòng cũng sảng khoái đưa tiền, nhưng vẫn thấy kỳ lạ: Khả Phàm nổi tiếng tiết kiệm nhất phòng, sao lại không đi tàu điện ngầm, rõ ràng gần đấy có trạm?

Dù sao thì ai cũng có lúc muốn tiêu xài một chút. Hơn nữa, Khả Phàm còn làm thêm nhiều chỗ, chắc chắn không thiếu tiền.

Lần này học sinh cô dạy kèm sống trong khu phố cũ, nhà tập thể vừa cũ vừa không có thang máy, hành lang hẹp đến mức hai người đi ngược chiều cũng khó tránh nhau.

An Khả Phàm phải leo bộ lên tận tầng bảy, người đã ướt đẫm mồ hôi thì tình cờ chạm mặt phụ huynh đang chuẩn bị ra ngoài.

Là một người phụ nữ trung niên, sắc mặt mệt mỏi, khuôn mặt nghiêm nghị, đeo trên vai chiếc túi giả Louis Vuitton loại rẻ tiền.

Trong mắt An Khả Phàm thoáng hiện tia khinh thường. Ở nơi thế này, đã không có tiền còn thích mua đồ fake làm sang, đúng là mất mặt.

Cô vốn không hài lòng với giá dạy 150 nghìn một buổi, nhưng hôm qua tìm mãi không có lớp nào tốt hơn, đành chấp nhận tạm thời.

Người phụ nữ vừa thấy An Khả Phàm liền nở nụ cười lấy lòng: “Cô An tới rồi à? Mau vào nhà ngồi, tôi đang vội ra ngoài nên không tiếp chu đáo được. Cô cứ tự nhiên như ở nhà nhé…”

“Thằng bé nhà tôi học hành kém quá, cô nhớ để ý sát sao giùm tôi. Nếu có thể vào được Đại học Kinh Đô như cô thì tốt biết mấy…”

An Khả Phàm mỉm cười: “Dì cứ yên tâm, cháu sẽ giúp bé Đào làm bài tập nghiêm túc. Thằng bé vẫn còn tiềm năng lắm ạ.”

Nhưng trong lòng lại nghĩ: Kinh Đô mà cũng nhận học sinh dạng này à? Mô phỏng khảo sát còn chưa được 40 điểm, còn đòi đậu chính quy? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Người phụ nữ lại không nghĩ thế. Bà là mẹ đơn thân, chỉ còn biết đặt hết hy vọng vào đứa con trai. Vì thế mới cắn răng thuê gia sư giá cao. Nghe An Khả Phàm nói vậy, bà coi như cô đã đồng ý giúp con trai bà thi đậu Kinh Đô.

Trước khi đi, bà còn dặn: “Cô An, tôi có mua ít trái cây để trong tủ lạnh, lát nữa hai cô cháu nhớ rửa sạch mà ăn nhé.”

An Khả Phàm chỉ “Vâng” một tiếng, rồi bước vào nhà và khép cửa lại.

Ở kiếp trước, mỗi lần đến nhà họ Kỳ dạy kèm, cô đều được mời ăn trái cây nhập khẩu, hoặc trà chiều sang chảnh. An Khả Phàm sớm đã xem sự hiếu khách của phụ huynh là chuyện đương nhiên.

Nhưng cửa vừa đóng, căn phòng oi bức ngột ngạt liền bao trùm lấy cô. Mùi rượu nồng nặc, mùi mồ hôi, giày hôi chất đống ở góc tủ giày. Vừa bước vài bước, cô còn dẫm phải áo vest nhăn nhúm của đàn ông.

An Khả Phàm cau mày bịt mũi, ghê tởm đến mức suýt nôn. Không phải nhà mẹ đơn thân sao? Sao trong nhà lại có đàn ông ở? Còn lôi thôi thế này…

Trong hoàn cảnh sống như vậy, con cái đương nhiên không có phòng riêng. Cậu bé Đào chỉ có một căn phòng nhỏ chưa đầy mười mét vuông.

Vừa đẩy cửa bước vào, cô đã bị chửi xối xả: “Con mẹ nó chơi có một tí cũng cấm, đúng là rác rưởi! Não tàn như vậy đi lắp ốc vít còn không xong!”

Phòng vừa bừa bộn vừa hôi, không có điều hòa, sách vở quăng tứ tung. Một cậu bé ngồi bắt chéo chân trên giường, ngẩng đầu liếc cô một cái rồi lại cúi xuống chơi game.

Chỗ này thậm chí còn không có chỗ ngồi đàng hoàng. An Khả Phàm cảm thấy không thở nổi.

Phòng của Kỳ Độ dù có bừa, thì vẫn có “gu”, vẫn là sự lộn xộn có mỹ cảm. Mấy cuốn manga kia cô tuy không nhận ra, nhưng vẫn nhìn ra thẩm mỹ.

Bên kia, Kỳ Độ đi lang thang dưới cái nắng 40 độ như thiêu như đốt, chẳng biết đi đâu, cuối cùng đành thất thểu quay về nhà.

Một cảm giác chua xót không tên dâng lên như dung nham nóng chảy trong lòng, khiến cổ họng nghẹn lại, nói không thành tiếng.

Tô Từ… thật sự có bạn trai rồi sao?

Chiều nay cô còn đến dạy kèm cậu không? Hay bạn trai cô sẽ hẹn hò, dẫn cô đi chơi? Cô có đến thì cũng là vì kiếm tiền, để sau đó tiết kiệm đi du lịch, nghỉ dưỡng với bạn trai…

Hàng ngàn suy nghĩ điên cuồng giằng xé trong đầu, khiến Kỳ Độ đau đầu muốn nổ tung. Bóng dáng gầy guộc như cây trúc bị gió ép cong.

Quản gia Chung đang chỉ đạo người giúp việc dọn dẹp lại phòng và kho chứa đồ của cậu.

Không biết hôm qua thiếu gia trúng gió gì, sau khi tiễn cô Tô về, bỗng nổi hứng dọn sạch cả kho, còn bảo tìm kiến trúc sư để sửa lại.

“Vứt hết đi, nhanh lên. Chú Chung giúp cháu liên hệ kiến trúc sư giỏi nhất nhé. Thôi để cháu tự liên hệ, chú cứ dọn đi đã.”

Chung thúc đâu dám vứt? Nhỡ sau này thiếu gia đổi ý thì biết tìm ở đâu? Thế là ông đành cẩn thận dọn hết về nhà chính cất giữ.

Nhưng khi thấy thiếu gia về trong trạng thái rũ rượi như xác sống, ông vội chạy tới hỏi: “Thiếu gia bị sao vậy? Không gặp được cô Tô sao? Không phải định đi ‘trải nghiệm cuộc sống đại học’ cùng cô ấy à? Sao mới trưa đã về rồi?”

Sắc mặt thiếu gia tái nhợt, môi trắng bệch, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt trống rỗng.

Nhìn thế nào cũng không giống người đang tức giận, mà giống như… bị ai đó đâm một nhát vào tim.

Mặc dù thân thể rắn rỏi, nhưng phơi dưới nắng gắt mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng không chịu nổi.

Kỳ Độ bị cảm nắng, ngất xỉu.

Trong cơn mê man, có thứ gì đó mát lạnh, mềm mại đang chạm lên trán cậu. Rồi có ai đó nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, để cậu dựa vào bờ vai gầy mà ấm áp.

“Ngoan nào, há miệng ra, uống thuốc đi.”

Kỳ Độ cố gắng mở mắt. Trong làn sương mờ, cậu thấy một bóng hình quen thuộc—

“...Tô…”

Nhìn không rõ mặt, nhưng cậu nhận ra mùi hương. Thơm lắm, nhẹ nhàng, không hề gắt, như vị nước trái cây tươi mát.

Trong mắt Tô Từ, thiếu niên gò má đỏ ửng, đôi mắt lờ đờ ánh lên ánh sáng mê man. Cậu há miệng, để lộ hai chiếc răng nanh trắng nhỏ.

Rồi bất ngờ, cậu cắn vào vai cô một cái.

Thậm chí còn lè lưỡi… liếm liếm.

Đúng lúc cô mặc áo lệch vai, nên cậu cứ thế mà cắn lên da thịt cô. Giống như chú chó nhỏ nhặt được khúc xương thơm, mút lấy không buông, tặc tặc thỏa mãn.

Chung thúc vừa bưng thuốc vừa chứng kiến toàn bộ:

“….”

Thiếu gia, cậu… thật là quá mất mặt rồi.

Giờ phút này, ông thật sự chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, miễn cho cô Tô hiểu lầm cậu là đồ sói đói không biết liêm sỉ. Ông không dám nhận mình là quản gia của thiếu gia nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play