Nhà ăn Phong Nghiên cách trường học không xa, nằm ở một góc yên tĩnh, nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, không gian lại thanh nhã, gần như chẳng có mấy người lui tới, chẳng cần xếp hàng gọi món.
Chủ yếu là vì với mấy sinh viên học trường danh tiếng, mỗi tháng tiêu ba bốn ngàn ăn nhà hàng Tây đã là chuyện thường. Họ vốn chẳng có nhu cầu tìm kiếm sự yên tĩnh đơn thuần, càng không thích nơi nào không náo nhiệt. Nhà ăn này chỉ dựa vào vài thực khách trung thành mà trụ lại được.
Phong Nghiên đi sau Tô Từ nửa bước, ánh mắt khẽ liếc qua chiếc ba lô lam trắng với dây kéo viền bạc đang đung đưa phía trước. Gương mặt cậu vẫn bình thản, không gợn chút cảm xúc.
Máy tính bảng cứng ngắc 500 gram, điện thoại 200 gram, sách vở ít nhất 1 ký, chai nước đầy thêm 1 ký, thú nhồi bông 100 gram, rồi son môi, kem nền, hộp phấn, dây sạc...
Gộp lại chắc phải bảy, tám ký — sao mà nặng thế?
Đến dưới toà nhà học, Phong Nghiên dừng lại gọi với theo: “Cậu đợi tôi chút, tôi đi lấy xe. À, đưa ba lô đây, đeo vậy không tiện đâu.”
“Ừm, được. Cảm ơn cậu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play