Một đôi chân dài với tỷ lệ nghịch thiên, bước đi trên nền nhà bằng đôi bốt Martin, mỗi tiếng đạp xuống vang lên nặng nề như thể đang giẫm lên trái tim người khác. Dáng vẻ thong thả, lười nhác, nhưng từng bước một lại tạo nên cảm giác áp lực khó hiểu.

Ngay khoảnh khắc cái bóng cao lớn ấy dừng lại trước mặt, An Khả Phàm cảm giác như cả lồng ngực nghẹn lại, tim cũng quên mất cách đập.

Sao Kỳ Độ lại có mặt ở đây?
Cậu ta đáng lý đã rời nhà, đang cùng đám bạn đua xe mới đúng.

Kiếp trước, rõ ràng cậu ta chẳng thèm liếc mắt nhìn một ai mà rời khỏi, để lại mười mấy ứng viên thay phiên phỏng vấn. Cuối cùng, chính Kỳ phu nhân là người chọn cô.

Khi ấy, An Khả Phàm cứ ngỡ được chọn là vận may từ trên trời rơi xuống. Nhưng không ngờ, cái gọi là “may mắn” ấy lại đến từ một con chó điên độc ác, ích kỷ.

Cô chỉ đơn thuần là gia sư bổ túc kiến thức cho cậu ta. Nhưng Kỳ Độ lại cho rằng cả hai đang yêu nhau. Cậu ta không cho phép cô thân thiết với bất kỳ nam sinh nào khác, thậm chí còn kiểm soát cả tin nhắn và lịch trình.

Ngay cả Kỳ phu nhân cũng bất công thiên vị con trai mình, cho rằng việc cô nhận quà từ Kỳ Độ nghĩa là đã đồng ý bắt đầu mối quan hệ. Bà ấy thậm chí khuyên cô nên thử “thích” con trai mình đi.

Thật nực cười.

Chẳng lẽ giữa bạn bè lại không thể tặng nhau quà?

An Khả Phàm từng muốn từ chức, không làm nữa. Nhưng rồi một ngày, cô vô tình phát hiện ở tầng ba biệt thự có một căn phòng đặc biệt — do chính tay Kỳ Độ thiết kế — một căn phòng giam cầm với nhiều kiểu lồng sắt khác nhau.

Cậu ta vì muốn ép buộc cô ở lại, thậm chí ra tay đánh gãy chân ba và em trai cô, còn đe dọa mẹ cô để bà không bao giờ dám xuất hiện trước mặt cô nữa.

Cô thừa nhận, cha mẹ mình có phần trọng nam khinh nữ.
Nhưng đó là chuyện khi còn nhỏ. Sau khi cô tốt nghiệp đại học, cha mẹ đã dần nhận ra lỗi lầm và cố gắng bù đắp cho cô. Em trai tuy không quá nổi bật nhưng lại rất kính trọng chị gái, nên cô sẵn lòng bỏ tiền cho em học trường tư, thậm chí mua cả thẻ xe định danh cao cấp.

Vậy mà tất cả… lại bị Kỳ Độ hủy hoại chỉ vì lòng chiếm hữu điên cuồng.

Cô từng yêu một người quen qua mạng, đối phương hẹn gặp ngoài đời, Kỳ Độ không chỉ hủy vé máy bay của cô mà còn mỉa mai gọi bạn trai cô là “đồ keo kiệt rác rưởi”, ám chỉ muốn quen cô để lợi dụng tình dục.

Trong mắt Kỳ Độ, ai cũng bẩn như cậu ta sao?

Bạn trai cô chẳng qua vì bận công việc, cuối tháng lương chưa về nên không kịp mua vé máy bay. Chuyện đơn giản như vậy lại bị biến thành trò dơ bẩn.

Cô từng thử đi xem mặt. Kết quả, Kỳ Độ tạt cả bát trà nóng vào đối phương, còn chửi anh ta là “kẻ phản bội có tiền án tình cảm”, ép người ta tức giận bỏ về.

Kỳ Độ bằng mọi cách trói chặt cô bên cạnh, còn cô, thì bằng mọi cách khiến hắn phát điên.

Đó là cách cô phản kháng. Là sự trả thù âm ỉ của cô.

Sau bao lần trốn chạy, đến một lần kia, cô gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng. Gan thận đều tổn thương, xuất huyết nghiêm trọng, cần được truyền máu và ghép tạng khẩn cấp.

Nằm trong phòng ICU giữa ranh giới sống chết, cô mơ màng nghe tiếng hai y tá nhỏ to: “Thiếu gia nhà họ Kỳ điên thật rồi. Cầm dao tự đâm mình, giờ nằm cách vách, sống dở chết dở.”

“Đâm rất chuyên nghiệp, tránh toàn bộ cơ quan quan trọng. Đúng là người con gái này số chưa tận…”

Trước khi rơi vào hôn mê sâu, An Khả Phàm chỉ kịp nghĩ: Quả báo. Kẻ đã dày vò cô bao năm như vậy, cuối cùng cũng gặp báo ứng.

Nếu có kiếp sau… cô thà sống một đời bình thường, tự do, được yêu bởi một người bình thường, hơn là phải chịu sự theo dõi của một kẻ điên như vậy.

Và rồi… cô thật sự quay về quá khứ — về trước khi quen biết Kỳ Độ.

Nhưng tại sao?
Vòng đi vòng lại, cô vẫn không thoát khỏi con quỷ dữ đó?

An Khả Phàm chìm trong hồi ức đau đớn mà không hề nhận ra, thiếu niên ấy chỉ bước ngang qua, rồi bất ngờ dừng lại — trước mặt một nữ sinh khác.

Không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Và rồi, giọng nói trong trẻo mát lạnh vang lên, như một lon soda chanh đá được khui trong ngày hè: “Chị này… chị tên gì vậy?”

An Khả Phàm theo phản xạ mấp máy môi khô khốc: “An…”

Nhưng vừa phát ra một âm, cô bỗng ngẩng đầu.
Phát hiện — Kỳ Độ không hề hỏi cô.

Cậu ta đang nhìn về phía một cô gái khác, người vừa va vào cô lúc nãy.

Từ góc nhìn của cô, chỉ thấy được một bên mặt nghiêng hoàn hảo của đối phương. Đường nét tinh xảo đến mức không thể soi được một khuyết điểm nào. Giọng nói của cô ấy vang lên, thanh lạnh mà dịu dàng: “Chào cậu, tôi là Tô Từ.”

Chỉ một ánh nhìn thôi, trái tim An Khả Phàm đã đập lỡ nhịp.

Một suy nghĩ mơ hồ thoáng qua trong đầu — phải chi có thể giấu cô gái này đi.

Giống như cách mà kiếp trước Kỳ Độ từng muốn nhốt cô.

An Khả Phàm giật mình. Cô nhận ra tâm trí mình đã lệch khỏi quỹ đạo bình thường. Có lẽ vì kiếp trước bị Kỳ Độ bức ép quá lâu, khiến tam quan và xu hướng giới tính của cô bắt đầu lệch lạc.

Cô xấu hổ cúi đầu, nhanh chóng thu ánh mắt về.

Nhưng chẳng phải chỉ mình cô. Gần như ai nấy đều ngơ ngẩn nhìn Tô Từ, mấy sinh viên có phần rụt rè còn đỏ bừng mặt vì ngượng.

Ngay cả Kỳ Độ cũng cảm thấy ánh mắt mình đã quá lộ liễu, nhưng những ánh nhìn từ người khác hướng về Tô Từ lại khiến cậu thấy vô cùng khó chịu.

“Cô Tô, tôi là Kỳ Độ. Sau này làm phiền cô rồi.”

Dứt lời, Kỳ Độ thẳng thừng ra lệnh cho quản gia tiễn khách: “Trời nắng quá, chú Chung, mời họ uống nước lạnh rồi tiễn ra ngoài.”

Đám người không được chọn ai cũng tiếc nuối, dù vừa được phát 300 nghìn tiền xe cùng 200 nghìn tiền nước lạnh. Nhưng tiếc không phải vì không được làm gia sư cho thiếu gia bạc triệu, mà là tiếc… vì không được ngắm thêm Tô Từ.

An Khả Phàm cầm tiền rời đi, trong lòng lại hụt hẫng vô cùng.

Kiếp trước lúc đến phỏng vấn, cô có gặp cô gái xinh đẹp đến mức khiến người ta kinh diễm như thế không? Cô không nhớ rõ.

Nhưng cô biết chắc, nhờ có cô gái ấy, hôm nay cô đã thoát khỏi một kiếp nạn.

Thế nhưng nghĩ đến bản tính độc ác của Kỳ Độ, lòng cô lại dậy sóng.

Hắn ta không chỉ bất cần, hống hách, mà còn từng tự tay xây phòng giam ở tầng ba.

Người lẽ ra phải gánh chịu mọi thứ… là cô.
Vậy còn cô gái tên Tô Từ kia thì sao? Cô ấy liệu có đủ sức thoát khỏi ma trảo?

An Khả Phàm chưa kịp nghĩ thêm, mẹ cô lại gọi đến. Cô vội chuyển ngay 500 nghìn vừa nhận được, tiếng trách mắng bên kia cũng vì thế mà nhẹ đi đôi chút.

Nhưng chừng đó đâu đủ. Cô liếc nhanh qua vài tấm thiệp tuyển gia sư, liên hệ một nhà khác rồi tức tốc chạy đi tiếp tục phỏng vấn.

Trong khi đó, ở Câu lạc bộ Bạc Loan, nhóm thiếu gia tụ tập đã lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng Kỳ Độ đâu.

Một tiếng, hai tiếng… rồi năm tiếng.

Gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời. Tên bạn nối khố từng mặc chung một cái quần với Kỳ Độ từ nhỏ cũng bắt đầu nghi ngờ — không lẽ bị cho leo cây thật rồi?

Mãi đến tối, tài khoản cá nhân của Kỳ Độ đột ngột có động thái: “Học hành nghiêm túc, mỗi ngày tiến bộ, đừng làm phiền tôi.”

Hình đính kèm là đống bài tập lít nhít chi chít chữ như rồng bay phượng múa.

【?】
【???】
【Kỳ ca bị ma nhập rồi sao?】
【Ai hack tài khoản đấy? Đến nick Kỳ ca cũng dám động à?】

Lúc này, Tô Từ được Kỳ Độ đưa lên tầng hai — gọi là thư phòng nhưng thực ra giống căn cứ bí mật của một thiếu niên nổi loạn hơn.

Mọi thứ thú vị, đồ chơi lạ lẫm đều có mặt. Chỉ là… chẳng thấy quyển sách nào.

Kỳ Độ kéo rèm cửa, ánh nắng tràn vào rực rỡ, rọi xuống mái tóc mềm của cô gái, ánh lên một tầng sáng vàng lấp lánh.

Cậu không kiềm được lén nhìn một cái.
Rồi lại giả vờ như không có gì, quay đi chỗ khác.

Nhưng trái tim… lại đập loạn đến phát hoảng.

Tô Từ.

Cậu lặp đi lặp lại hai chữ ấy trong đầu, như khắc vào tim mình.

So với hàng ngàn món đồ cổ đắt tiền mẹ cậu sưu tầm, thì người con gái trước mặt… dễ nhìn hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play