“Tiểu Lục, bên ngoài có người à?”
Lục Vân Hách đi ra ngoài từ sớm để trông chừng mấy con tang thi đang trồng rau, mãi vẫn chưa thấy quay lại. Tô Từ đành phải tự mình ra xem có chuyện gì — dù chỉ mới năm phút, trong thời buổi này, năm phút cũng đủ xảy ra rất nhiều chuyện.
Từ sau khi biến thành tang thi, Lục Vân Hách gần như chẳng bao giờ biết mệt. Ban ngày chạy tới chạy lui khắp nơi, dẫn đám xác sống dựng lại từng căn nhà trong khu nghỉ dưỡng bỏ hoang. Buổi tối thì ngồi canh bên giường, không chớp mắt lấy một lần, chờ cô ngủ. Có lúc còn dùng nước nóng đổ lên tay chân để giữ thân nhiệt, giống như muốn lừa mình rằng mình vẫn còn là con người — hoặc là, muốn tạo ra một tang thi nhỏ ấm áp.
Tuy rằng khi ở trước mặt cô, anh luôn tỏ ra ngoan ngoãn, dịu dàng đến mức đáng ngờ, nhưng bản chất anh vẫn là một xác sống. Một sinh vật đã đứt lìa khỏi bản năng loài người. Cô không muốn ai trong số người sống sót vô tình làm tổn thương anh, cũng không muốn anh gây hại cho kẻ khác.
Tô Từ không phải người nhân hậu vô tư đến mức dại dột, cô chỉ nghĩ nếu một ngày Lục Vân Hách lấy lại trí nhớ, cô không muốn anh phải sống quãng đời còn lại trong dằn vặt và tội lỗi.
Khi thấy một nữ sinh đang đi từ xa lại gần, Chỉ Hàm bất ngờ vẫy tay hét lên:
“Tô Từ! Là tụi tớ, tớ và Vu Dương đây! Không ngờ cậu và huấn luyện viên Lục cũng ở đây! Cả hai vẫn còn sống, thật sự quá tốt rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play