Lục Dương cười cười, nói ra: "Đó là bởi vì cháu đem nhà xưởng Hằng Nguyên mua lại rồi, với tư cách là xí nghiệp lâu năm của huyện Thanh Sơn, cháu cũng không đành lòng nhìn nó đóng cửa, vì vậy mua lại từ phía Lâm lão bản, còn kiếm cho nhà xưởng nhiều đơn đặt hàng, cho nên mới dần dần sống dậy, cái này có tính, là làm ra cống hiện với huyện Thanh Sơn không."
"Ta đã sớm nghe thấy nhà xưởng Hằng Nguyên thay lão bản mới, không dĩ nhiên lại là cháu..." Quan Kiến Quốc có chút khiếp sợ, nhưng nghĩ đến thân gia của Lục Dương, cũng cũng không bất ngờ lắm.
Nhiều tiền như vậy.
Mua một cái nhà xưởng nhỏ trong huyện, cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Hắn nói ra: "Đương nhiên là tính rồi."
Nếu nhà xưởng Hằng Nguyên thật sự đóng cửa, vậy thì phải có ít nhất mấy trăm người thất nghiệp, lại nhìn gia đình phía sau lưng bọn họ, đều trông chờ vào đồng lương này, Lục Dương cứu sống nhà xưởng, tự nhiên cũng coi như làm ra cống hiến với huyện rồi.
Lục Dương mở vòi nước, rửa tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play