“A! Người nào, kẹo của người ta ~~~” Giọng nói thình lình vang lên khiến cậu lập tức nhìn về nơi phát ra. Chỉ thấy chủ nhân của viên kẹo mềm không biết xuất hiện từ bao giờ, đang đứng ở cửa, chỉ vào cái vỏ giờ đã trống không.
“Ách, tớ… tớ…” Vội vã muốn giải thích, nhưng… bị người ta bắt gặp ngay tại trận còn nói được cái gì?
“Ô… Kẹo của người ta… người ta… Đó là viên cuối cùng, định để ăn dần…. Ô…” Cánh tay đang chỉ vào vỏ kẹo liền chuyển lên lau mắt, ngữ khí đó cùng với đôi mắt đã đầy nước, ánh mắt tràn ngập ai oán, khiến cho cục cưng ngoan nhất thời tay chân rối loạn.
“A, cậu, cậu đừng khóc…. Tớ, tớ…” Luống cuống tay chân bước lên, còn dùng khăn tay mang theo lau nước mắt cho cậu ấy, cùng không ngừng giải thích. Thằng nhóc này sao nói khóc là khóc a!
“Ô…. Kẹo mềm của người ta…” Nước mắt vẫn không ngừng, hơn nữa có xu thế ngày càng nhiều hơn.
“A… Xin lỗi, cậu đừng khóc mà…” Sợ tiếng khóc của cậu ta sẽ khiến hai bà dì dưới nahf biết, đến lúc đó cậu có nhảy vào bồn cẩu rửa cũng không sạch a ~~~ “Hay, hay tớ đền cho cậu!”
“Đền? Đền như thế nào… Bây, bây giờ đã không còn mua được nữa rồi… Ô” Vừa khóc thút thít vừa nói, khiến cho chỉ một câu thôi mà cậu nhóc nói rõ lâu.
“Vậy… Vậy phải làm sao bây giờ…. Cậu đừng khóc nữa…” Cục cưng ngoan bây giờ gấp đến mức đầu to bằng đầu hai người khác, mồ hôi cũng ứa ra.
“Ô…” Khóc thêm một hồi lâu, chủ nhân viên kẹo mềm mới mở miệng, “Vậy, vậy coi như cậu nợ tôi… Về sau cho dù tôi nói cái gì… Cậu, cậu cũng phải nghe theo.”
“Được, được, tớ đồng ý với cậu. Cậu đừng khóc nữa nhé.” Cục cưng ngoan cũng không để ý cậu ta nói cái gì, chỉ cần có thể khiến cậu ta ngừng khóc, điều kiện gì cậu cũng đồng ý.
“Thật sự, hứa rồi nhé.” Người vừa mới khóc sướt mướt, đột nhiên nở một nụ cười sáng lạn.
“Ách…” Nhất thời phản ứng không được, chỉ ngây ngốc nhìn nụ cười của cậu ấy đến ngây người. Thật đẹp a~ Một lòng cho rằng chủ nhân viên kẹo mềm trước mặt đẹp đến mức không chịu nổi, chính là một bé gái. Quyết định, về sau nhất định phải cưới bạn ấy về nhà.
“Hì hì.” Nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của cậu, cười lại càng thêm vui vẻ. “Vậy… Yêu cầu thứ nhất của tôi, hôn môi với tôi.”
“Ừ… A?” Qua ba giây mới phát hiện mình vừa đồng ý chuyện gì.
“Sao thế?”
“Tớ, cậu…” Mặc dù mình muốn cưới nàng, nhưng cô bé này cũng can đảm quá đi, chúng ta còn nhỏ như vậy…
“Cậu không muốn hôn tôi? Lại là ánh mắt ai oán khiến người ta đau lòng kia.
“Không phải.” Trả lời ngay.
“Vậy tại sao?”
“Ách…” Không phải cậu không muốn hôn, mà là… cậu không biết hôn a… dù có xem qua TV rồi, nhưng vẫn không thể giải thích được hành động của mấy người lớn.
“Cậu không biết?” Nhìn thấy cậu đau đầu suy nghĩ, cậu ta cười tươi.
“… Ừm.” Ở trước mặt con gái nói không biết, thật đúng là dọa người ta.
“Không sao, tôi biết. Tôi dạy cho cậu.”
“A?” Bạn ấy… Biết?!
“Đến đây, cậu trước hết nhắm mắt lại.”