Tô Tiếu Tiếu mở mắt ra mà không dám tin vào tất cả những gì trước mắt——

Trên chiếc bàn học cũ ở cuối giường đặt một ngọn đèn dầu, góc tường kê một chiếc tủ cao thấp đặc trưng của thế kỷ trước, khung cửa sổ gỗ treo rèm có in hình chim khách báo xuân. Rèm rất mỏng không che được ánh sáng, ngoài cửa sổ nắng chiếu rực rỡ, trong phòng sáng trưng. Trên bức tường trắng cạnh rèm dán ảnh chân dung vị lãnh tụ, chiếc giường cô đang nằm khiến cô có cảm giác như là giường làm từ xơ cọ, còn bức tường sau lưng thì dán đầy báo đã ố vàng... Từng chi tiết một như thế tuyệt đối không thể nào xuất hiện trong năm 2024.

Tô Tiếu Tiếu dụi mắt chống tay ngồi dậy trong sự mỏi mệt, cảm thấy có gì đó đè lên cánh tay mình. Cô quay đầu nhìn, lập tức toàn thân cứng đờ – Trên giường cô... có một đứa trẻ?!

Một đứa nhóc tầm ba bốn tuổi đang ôm chặt lấy cánh tay cô ngủ ngon lành, vẻ bám víu ngây thơ như thể Tô Tiếu Tiếu chính là mẹ ruột của nó. Tô Tiếu Tiếu không nhịn được muốn hỏi: “Bé là ai?” Đầu cô đột nhiên đau nhói như bị kim đâm, những ký ức không thuộc về cô tràn về như thủy triều.

Tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, cả người Tô Tiếu Tiếu như suy sụp — Cô vừa tỉnh dậy đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mẹ kế mà mình đọc trước khi ngủ, mà oái oăm là cô không phải nữ chính mà lại là vợ trước đoản mệnh của nam chính – Tô Tiếu Tiếu.

Đúng vậy, trùng hợp đến kỳ lạ, vợ trước xấu số lại trùng tên với cô. Có điều gia đình nguyên chủ Tô Tiếu Tiếu trong truyện khá rắc rối.

Ông ngoại của nguyên chủ sinh ra trong xã hội cũ, từng bán báo, đánh giày, làm phu xe rồi tham gia cách mạng. Vào thời kỳ Bắc phạt, ông không muốn thấy cảnh người mình đánh người mình nên sau mấy năm làm cách mạng tích góp được chút tiền, ông quay lại thành phố Bắc Kinh, mua một căn viện nhỏ cưới vợ sinh con.

Sinh được một cô con gái, ông không muốn tài sản khổ cực tích góp rơi vào tay người ngoài nên quyết định kén rể về nhà, và chàng rể ấy chính là cha của Tô Tiếu Tiếu.

Cha của Tô Tiếu Tiếu tính rằng chỉ cần cha vợ tắt thở là sẽ dứt khoát nuốt trọn tài sản. Tiếc rằng mưu tính này bị ông cụ nhìn thấu, nhân lúc con gái và con rể đi làm vắng nhà, ông lập tức chuyển quyền sở hữu nhà sang tên Tô Tiếu Tiếu, còn bắt cô thề sống chết giữ vững căn nhà này.

Lo Tô Tiếu Tiếu một mình không giữ nổi, ông cụ bèn nhờ người mai mối cho cô.

Qua giới thiệu của bạn chiến hữu cũ, Tô Tiếu Tiếu gặp nam chính. Anh là lính biên phòng, lấy anh thì vợ chồng sẽ phải sống xa cách, thậm chí có thể trẻ tuổi đã phải ở góa. Trong hoàn cảnh ấy ông cụ đề nghị: sau này con cái mang họ Tô, mẹ con ở lại nhà họ Tô, nam chính hoàn toàn đồng ý.

Nam chính có thể từ chối, với điều kiện của anh tìm vợ không khó, nhưng anh không làm vậy, lại còn đồng ý khiến ông cụ tin tưởng rằng cháu rể thật lòng. Ông cố gắng chống chọi đến khi thấy Tô Tiếu Tiếu kết hôn xong mới yên tâm nhắm mắt xuôi tay.

Nguyên chủ Tô Tiếu Tiếu trong truyện thấy nhà chồng biết lý lẽ như vậy nên rất cảm kích, nhà chồng xin tiền là cho tiền, bảo giúp việc là sẵn sàng giúp, không một lời oán trách.

Còn ở nhà mẹ đẻ, Tô Tiếu Tiếu tự cho rằng mình là chị cả, trên phải hiếu với cha mẹ, dưới phải chăm lo cho em trai em gái. Kết quả là sau bốn năm kết hôn, cô trở thành hình mẫu con dâu tốt, chị gái tốt trong mắt thiên hạ, bản thân thì chịu khổ chịu mệt nhưng không thể để người nhà chịu khổ, cuối cùng bị họ lợi dụng đến mức kiệt sức mà chết.

Tô Tiếu Tiếu xuyên đến đúng ngày nguyên chủ bận rộn lo hôn sự cho em gái ruột đến mức kiệt sức mà chết. Lúc thức đêm đọc truyện, cô còn cười nhạo nữ chính, nam chính bên cạnh toàn kẻ dị hợm như vậy, nhất định phải cưới sao? Giờ đến lượt mình, phản ứng đầu tiên của Tô Tiếu Tiếu là: Ly hôn, lập tức ly hôn!

Nhưng nam chính đi lính không ở nhà, tiền lương để cô tiêu xài, ly hôn rồi cô biết tìm đâu ra người có điều kiện tốt như thế?

Hiện giờ là năm 1974, thời kỳ khan hiếm vật chất, công nhân bình thường mỗi tháng chỉ được hai mươi đồng, còn nam chính mỗi tháng gửi cho cô tám mươi, cô dắt con ăn cơm tiệm hàng ngày cũng chẳng tiêu hết.

Ly hôn rồi, cô định ăn cháo rau sống qua ngày à?

Cô đâu phải Vương Bảo Xuyến!

Huống hồ lý do khiến Tô Tiếu Tiếu xuyên tới đây vốn chẳng phải do nam chính tệ bạc mà là do vợ trước của anh hiền lành quá mức.

Muốn sống tốt, trước tiên phải biết yêu quý bản thân.

Nhưng Tô Tiếu Tiếu không thể chỉ quý bản thân mà còn phải quan tâm đến nhóc con bên cạnh. Nhìn khuôn mặt ngây thơ khi ngủ của đứa nhỏ, Tô Tiếu Tiếu không nhịn được nhẹ nhàng chọc một cái: “Mềm ghê. Nhóc con, từ hôm nay chị... không, mẹ chính là mẹ con. Con yên tâm, miễn là mẹ còn có thịt, tuyệt đối không để con chỉ được uống canh!”

Nhưng với tình hình hiện tại, đừng nói là ăn thịt, hai mẹ con đến cả hớp canh cũng không có, bởi tiền lương mỗi tháng của cha đứa trẻ gửi về đều bị nhà chồng và nhà mẹ đẻ chia chác sạch trơn.

Vì bản thân mình, vì đứa nhỏ, Tô Tiếu Tiếu quyết định giải quyết lũ ký sinh xung quanh trước – bắt đầu từ nhà mẹ đẻ.

Nói đến người nhà mẹ đẻ, lúc đọc truyện Tô Tiếu Tiếu đã thấy khó tin, giờ trải nghiệm thật sự rồi vẫn thấy quá phi lý. Mỗi tháng cô nhận được tám mươi đồng, nhà chồng cùng lắm lấy ba mươi, số còn lại đều bị nhà mẹ đẻ vét sạch.

Người nhà mẹ đẻ còn hút máu giỏi hơn nhà chồng, đây là lần đầu tiên Tô Tiếu Tiếu thấy loại người như vậy.

Càng quá đáng hơn là cha mẹ cô còn mơ tưởng đến căn nhà. May mà nguyên chủ quá hiếu thuận, sợ ông ngoại dưới suối vàng không yên lòng, bất kể cha mẹ nịnh nọt thế nào, cô vẫn giữ khư khư giấy tờ nhà không buông!

Trước khi qua đời, ông ngoại Tô còn căn dặn cha cô không được đổi họ cho bọn trẻ. Kết quả là vừa hết tuần đầu sau tang lễ, cha cô đã dẫn ba đứa nhỏ đi đổi họ. Chỉ có Tô Tiếu Tiếu là không đổi. Mẹ cô chẳng những không can ngăn, ngược lại còn trách cô cứng đầu.

Một người mẹ như vậy không cần cũng được!

Tô Tiếu Tiếu vén chăn chuẩn bị xuống giường thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng loảng xoảng va chạm, đứa nhỏ bên cạnh bất an cựa quậy.

Dù chưa từng làm mẹ nhưng Tô Tiếu Tiếu là một người cô tốt, suốt mấy năm đại học nghỉ hè đều bế cháu trai bồng cháu gái. Cô nhẹ nhàng vỗ về đứa nhỏ, ngầm trấn an rằng mẹ đang ở bên, thằng bé lại an tâm ngủ tiếp.

“Còn chưa nấu cơm à? Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu——”

Tiếu cái quỷ ấy! Tự mình không biết làm à? Tay gãy hay chân què? Tô Tiếu Tiếu lầm bầm mấy câu rồi lấy tay bịt tai đứa nhỏ lại, cất tiếng ra cửa: “Con dậy ngay đây!”

Tô Tiếu Tiếu mặc quần đen, tìm áo caro đỏ trắng mặc vào, thay giày vải mới, tết tóc dài đen mượt thành bím đuôi sam. Cô soi lên soi xuống một lượt, xác nhận không có gì sai sót, hít sâu một hơi khẽ nói với bản thân: “Tô Tiếu Tiếu, đừng sợ, chỉ là quay về năm mươi năm trước thôi mà, mày làm được! Chồng mày là quân nhân, có anh ấy chống lưng, muốn làm gì thì cứ mạnh dạn mà làm! Tin vào bản thân!” Nắm chặt tay cổ vũ chính mình, cô hít sâu một hơi rồi mở cửa bước ra.

Gió thu lành lạnh tạt vào mặt khiến Tô Tiếu Tiếu hơi co người lại, tiện thể quan sát kỹ ngôi nhà tương lai của mình—— ba gian chính phòng quay mặt về hướng Nam, mỗi bên Đông Tây đều có ba gian nhà phụ, phía Nam cũng có ba gian chia thành hai bên Đông Tây, ở giữa là cổng ra vào.

Cha mẹ cô ở chính phòng, cô và con trai ở phòng bên cạnh bếp, đối diện là phòng của em gái, em trai và em dâu cô.

Trong sân ngoài vài con đường lát gạch xanh thì các khoảng trống còn lại đều được tận dụng để trồng rau củ quả. Nhưng giờ chỉ còn cải trắng, củ cải, rau cải con và hành tỏi. Các loại như dưa chuột, cà tím, cà chua... đều đã hết mùa.

“Không nấu cơm mà nhìn cái gì?”

Tiếng quát của đàn ông làm Tô Tiếu Tiếu giật bắn mình. Cô nhìn theo tiếng thì thấy một ông già khoảng hơn năm mươi tuổi mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, dáng cao lớn, tướng mạo nghiêm nghị bước ra từ chính phòng.

Đó chính là cha của Tô Tiếu Tiếu.

Đừng nhìn ông ta cao to bảnh bao, ông ngoại Tô Tiếu Tiếu từ đầu đã không ưng ông ta. Dù ông ta tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt ông ngoại nhưng ông ngoại vẫn luôn cảm thấy ông ta là người hai mặt. Chỉ tiếc mẹ Tô Tiếu Tiếu mê mẩn ông ta, nhất quyết không lấy ai khác.

Sự thật chứng minh linh cảm của ông ngoại là đúng.

Từ sau khi nguyên chủ không chịu đổi họ, cha cô liền nhìn cô với ánh mắt đầy ghét bỏ.

Tô Tiếu Tiếu coi như không nghe thấy, trực tiếp đi rửa mặt đánh răng.

“Tao nói mày còn không được à?” Câu quát của ông ta như đánh vào bông, ấm ức vô cùng, ông ta không nhịn được liền gào to.

Mẹ Tô Tiếu Tiếu cầm bô từ ngoài bước vào: “Nhỏ tiếng chút đi. Mới sáng sớm đã om sòm cái gì? Hôm nay là ngày vui, đừng để hàng xóm chê cười.”

Hôm nay là ngày em gái Tô Tiếu Tiếu về nhà mẹ đẻ. Em cô lấy chồng khá tốt, bố chồng là quản lý nhỏ của xí nghiệp quốc doanh, mẹ chồng là người của hội phụ nữ, không trách mẹ cô lại căng thẳng.

Tô Tiếu Tiếu liếc nhìn mẹ, bất ngờ vì bà lại là một bà lão có gương mặt hiền hậu.

Xem ra câu "tướng do tâm sinh" cũng không phải lúc nào cũng đúng.

Tô Tiếu Tiếu rửa mặt xong liền vào bếp.

Nhìn lò bếp bị bít kín mít mà cô tức đến bật cười, dậy sớm thế mà không biết mở lò à? Cô mở cửa lò, rửa tay rồi vo gạo nấu cháo.

Đặt nồi gang lên bếp xong, Tô Tiếu Tiếu quay về phòng. Nhìn thấy đứa nhỏ ngồi mơ màng trên giường như đang hỏi “mẹ đâu rồi?”, cô nhẹ thở dài: “Ngoan quá đi mất.” Trong ký ức, đứa nhỏ này cũng rất ngoan, chắc là đến để báo ân.

Nghe tiếng động, đứa nhỏ quay đầu lại, ánh mắt sáng lên cười ngọt ngào vươn tay: “Mẹ!”

Cơ thể Tô Tiếu Tiếu theo bản năng bế đứa nhỏ lên, miệng hỏi không suy nghĩ: “Muốn đi tè không?”

Thằng bé gật đầu một cái. Cô bế nó tới bên chiếc bô ở cuối giường, sau khi thằng bé tè xong, cô mặc áo thu và khoác thêm áo ngoài cho nó.

Nhìn thấy miếng vá trên khuỷu tay đứa trẻ, hô hấp của Tô Tiếu Tiếu khựng lại một nhịp — con nhà có tám mươi đồng một tháng mà lại mặc đồ thế này, nói ra ai tin chứ?

Tô Tiếu Tiếu hít sâu một hơi, giả vờ như không nhìn thấy gì để khỏi bực mình rồi mất cả cảm giác ăn uống: “Đi rửa mặt nhé?”

Đứa nhỏ quay đầu từ chối.

Tô Tiếu Tiếu dỗ: “Mẹ làm đồ ăn ngon cho con nhé.”

Đứa trẻ lập tức ôm cổ cô ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Tô Tiếu Tiếu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ ôm nó đi ra ngoài.

Cửa phòng đối diện mở ra, hai người bước ra, người đi trước là một phụ nữ vẻ ngoài dịu dàng đoan trang, da trắng hồng hào, hoàn toàn không giống người sống trong thời kỳ khan hiếm vật tư. Cô ta bụng đã nhô cao, trông như mang thai sáu bảy tháng, chính là em dâu của Tô Tiếu Tiếu. Người đàn ông dìu sau lưng cô ta là em trai của Tô Tiếu Tiếu — Lưu Húc.

Lưu Húc nhỏ hơn Tô Tiếu Tiếu ba tuổi, năm nay hai mươi ba, lẽ ra học xong cấp hai đã phải xuống nông thôn làm thanh niên tri thức. Nhưng cha mẹ Tô không nỡ, ba ngày hai bữa lại giục Tô Tiếu Tiếu viết thư nhờ nam chính giúp đỡ. Nam chính tốn không ít công sức mới giúp anh ta vào làm việc ở nhà máy thực phẩm.

Tô Tiếu Tiếu vừa nhìn sang thì Lưu Húc cũng thấy cô, gọi một tiếng “Chị” rồi hỏi: “Cơm nấu xong chưa? Tiểu Tuyết đói rồi.”

Tô Tiếu Tiếu suýt châm biếm: Cậu bị điếc à? Không nghe thấy tôi mới dậy sao? Nhưng vừa cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng cô lại nuốt lời vào, không thể làm nó sợ.

Cô chỉ đáp: “Sắp xong rồi.”

Lông mày Lưu Húc khẽ nhíu lại: “Sao dậy muộn vậy? À, đừng quên hấp cho Tiểu Tuyết một bát trứng hấp.”

Tô Tiếu Tiếu sợ không nhịn được mà tát cho cậu ta một cái liền ôm đứa nhỏ đi thẳng vào bếp. Trời đã lạnh, cô không dám dùng nước lạnh rửa mặt cho con. Trong bếp có nước ấm, cô rửa mặt cho bé, súc miệng rồi bế về phòng bôi kem tuyết hoa.

Đứa nhỏ ngửi tay mình, vui vẻ khoe: “Mẹ ơi, thơm quá! Con thơm nè!”

“Thơm không?”

Đứa trẻ gật đầu lộ ra hai má lúm đồng tiền.

Tô Tiếu Tiếu không nhịn được mà bật cười.

“Sau này ngày nào cũng phải bôi nhé.” Trong ký ức của Tô Tiếu Tiếu, nguyên chủ chỉ nhớ bôi cho bé đúng một lần, sau bận rộn nên bỏ bê khiến mặt bé nứt nẻ như vỏ cây già. “Bây giờ đi với mẹ vào bếp.”

Đến bếp, cô mở tủ lấy ba quả trứng đập vào tô đánh đều, đợi nồi sôi thì đặt tô trứng vào hấp, thêm cả một vỉ hấp bánh ngô.

Cô hé nắp nồi một khe để nước cháo khỏi trào. Khoảng mười phút sau, cô từ tủ bếp lấy ra một đĩa dưa muối rồi gọi cả nhà bưng bát đũa ra ăn cơm.

Còn Tô Tiếu Tiếu, một tay dắt con, một tay bưng trứng hấp ra nhà chính.

Đến nơi, cô đặt bé ngồi bên cạnh, một muỗng cho bé, một muỗng cho mình.

Cha mẹ, em trai và em dâu ngồi xuống liền thấy cảnh đó. Lưu Húc còn tưởng mình nhìn nhầm, chớp mắt mấy cái mới dám xác nhận: “Đây… không phải làm cho Tiểu Tuyết à?”

“Tôi có nói là cho cô ta sao?” Tô Tiếu Tiếu phản vấn.

Lưu Húc bị nghẹn lời: “Nhưng mà… nhưng mà Tiểu Tuyết đang mang thai cần bổ dưỡng mà!”

Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Đúng rồi. Nhưng cô ta mang thai con nhà họ Lưu, đâu phải con nhà họ Tô, liên quan gì đến tôi?”

Cha Tô sững lại một lát mới phản ứng, quay sang con gái giận dữ: “Ý mày là sao? Mày trách tao bắt Tiểu Húc đổi họ hả?”

Đứa nhỏ bị dọa sợ. Tô Tiếu Tiếu ôm con vào lòng, vừa đút vừa ăn tiếp: “Ăn cơm trước đi, không ăn nguội mất.”

“Nói rõ ràng ra cho tao!” Bốp, đũa của cha Tô đập mạnh xuống bàn, đứa nhỏ lại bị dọa chui vào lòng mẹ.

Tô Tiếu Tiếu cọ trán vào má con: “Đừng sợ.” Rồi quay sang mẹ cô: “Mẹ muốn con nói ngay bây giờ không?”

Mẹ Tô cảm thấy con gái như biến thành người khác. Nhưng nghĩ đến tính cách trước đây, chắc vì sáng sớm bị ông chồng quát nên đang giận, cố ý gây chuyện liền nói: “Tiếu Tiếu, đừng làm cha con nổi nóng—”

“Con hỏi là mẹ có muốn con nói bây giờ không?” Tô Tiếu Tiếu ngắt lời.

Mẹ Tô bị nghẹn, cũng bực trong lòng: “Cứ nói đi!” Ý tứ rõ ràng: xem cô có gì để nói nào.

Tô Tiếu Tiếu khẽ cười.

Em dâu cô — Trần Tuyết — linh cảm có chuyện chẳng lành, vội vàng nói: “Chị, nếu chị muốn ăn thì chị cứ ăn. Em nhịn một bữa cũng chẳng sao.”

Tô Tiếu Tiếu liếc cô ta một cái đầy khinh thường: “Chuyện của cô để sau. Mẹ, là mẹ bảo con nói đấy nhé. Còn nhớ lần đầu con rể mẹ gửi tiền sinh hoạt phí về mẹ đã nói gì không? Mẹ nói lương của mẹ với ba thấp, nhà mình khó khăn, bảo con đưa tiền ra. Con đã nói số tiền đó là con rể mẹ đổ máu, đổ mồ hôi kiếm được, không thể động vào.”

Nguyên chủ chưa từng nói ra câu đó nhưng lúc ấy quả thực đã do dự rất lâu.

Tô Tiếu Tiếu đoán chắc họ đã quên từ lâu nên nói tiếp: “Mẹ bảo coi như mẹ mượn của con. Tối qua con ngồi tính sơ sơ, tám mươi đồng một tháng, mẹ mượn khoảng năm mươi. Năm nay là năm thứ năm con kết hôn, một năm khoảng bốn trăm, năm năm là một nghìn tám. Mẹ định bao giờ trả con số tiền đó?”

“Cái gì?” Mẹ Tô hét lên.

Đứa nhỏ suýt nghẹn. Tô Tiếu Tiếu vội đặt tô xuống xem con có sao không: “Nhỏ tiếng thôi!”

Mẹ Tô ngồi thẳng dậy trừng mắt nhìn con gái: “Mày bắt mẹ trả tiền?”

“Nợ tiền thì phải trả, đạo lý hiển nhiên!”

Cha Tô cười khẩy, chẳng xem lời đe dọa của con gái ra gì: “Khẩu khí lớn thật! Lần đầu tiên tao nghe thấy chuyện bắt cha mẹ trả tiền đấy, giỏi quá ha!”

Tô Tiếu Tiếu lười đôi co với ông ta, quay sang em dâu: “Tiểu Tuyết, cô là tiểu thư khuê các mà lại nhìn trúng em tôi — một công nhân bình thường, vì sao? Có phải vì cha cô từng đi du học, thành phần gia đình không tốt, cô không xin được việc trong thành phố, nếu đi xuống nông thôn thì phải đến vùng xa xôi hẻo lánh, cha mẹ cô sợ cô một đi không trở lại nên gả đại cho em tôi?”

Trần Tuyết lập tức thấy lạnh sống lưng, nắm chặt tay chồng dè dặt hỏi: “Chị, ý chị là gì?”

“Gần đây cha cô mới được xóa án đúng không? Cô nói xem, nếu giờ tôi đến cơ quan cha cô nói con gái ông đang ăn chặn đồ của con nhà người ta thì ông ấy sẽ bị đày đi chăn trâu hay đi cải tạo lao động hả?” Tô Tiếu Tiếu mỉm cười hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play