Sau đó, ông Trương và Ngô Chi Uyên cũng tranh thủ chiêm ngưỡng mấy món trang sức cổ Thẩm Hựu mang đến bày.
Toàn là đồ cô mới đưa tới hôm nay, trưng ra cho có khí thế, chút nữa lại phải mang về. Sau này chỉ cần để lại vài món thật ở đây là được.
“Cây bộ diêu san hô ngọc trai này của cô Thẩm còn đẹp hơn cả cái trưng trong viện bảo tàng ấy chứ.” Ngô Chi Uyên đứng trước tủ trưng bày, gần như không rời mắt nổi.
Ánh mắt của ông cũng rất tinh, chẳng nhìn đám đầu đội toàn vàng, mà lại ngay lập tức để ý đến món trang sức khiêm tốn nhưng tinh tế kia.
“Tôi từng xử lý qua không ít món, nhưng chưa từng thấy trang sức nào mà gắn toàn ngọc trai gần tròn tự nhiên như thế. Nhìn phát biết ngay là đồ trong cung, ngoài hoàng gia ra chẳng ai đủ sức làm được.”
Đặc biệt là san hô đỏ rất khó bảo quản, để trăm năm là phai màu, mà món này vẫn giữ được tình trạng quá tốt giá trị tất nhiên cũng rất cao.
Ông cảm khái mãi không thôi. Mỗi lần đến chỗ cô Thẩm, niềm vui tuy đến muộn nhưng chưa bao giờ thiếu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT