4.
Phòng ký túc chỉ có hai người – cậu và Thi Hạo – không gian yên tĩnh đến mức thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng lật trang sách sột soạt của cả hai, rồi lại chìm vào im lặng.
Nhưng chưa đầy nửa tiếng sau… lại có tiếng gõ cửa.
Lần này là một hộp chocolate.
Một tiếng sau, Đường Đường vừa bước ra ngoài quay lại… đã ôm theo cả một chiếc bánh kem.
Cả buổi chiều, cậu chẳng thể ngồi yên đọc sách lấy một lần.
Vốn đang ngồi yên tĩnh đọc sách, Thi Hạo rốt cuộc cũng gấp lại quyển trong tay. Hai hàng lông mày sắc như kiếm hơi chau lại.
Tính sơ sơ, chỉ trong buổi chiều, cửa phòng ký túc bị gõ mấy chục lần. Là một học bá chính hiệu yêu thích sự yên tĩnh và tập trung, chắc chắn chuyện này khiến Thi Hạo cực kỳ khó chịu.
Biết mình đã gây phiền phức, Đường Đường áy náy đứng dậy, bước đến trước mặt Thi Hạo, cúi đầu xin lỗi:
“Thật xin lỗi… làm phiền cậu học bài rồi. Sau này lúc không có tiết, tớ sẽ ra thư viện ngồi, chắc vài hôm nữa là ổn thôi.”
Cậu nghĩ Thi Hạo sẽ gật đầu rồi yêu cầu cậu ra khỏi phòng, hoặc lạnh lùng mắng cho vài câu cũng được.
Không ngờ Thi Hạo ngẩng đầu, giọng trầm thấp vang lên:
“Cậu thật sự… thích con trai à?”
“Cái đó…” Đường Đường giật mình, mặt thoắt cái đỏ bừng.
Không ngờ anh học bá lạnh lùng này cũng tò mò chuyện của cậu. Cậu luống cuống chưa biết phải trả lời sao thì đã thấy Thi Hạo đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào cậu từ trên cao.
Thi Hạo cao hơn Đường Đường nửa cái đầu, khí thế đè ép khiến cậu theo bản năng lùi lại vài bước.
Nhưng… Thi Hạo lại tiến từng bước về phía trước, ép cậu lùi mãi… cho đến khi bị dồn sát vào mép giường.
Không ngờ Thi Hạo lại từng bước tiến sát, ép Đường Đường lùi đến tận mép giường.
“Thi Hạo? Cậu… làm gì vậy?” Đường Đường không thể lùi thêm, bắp chân đã chạm vào cạnh giường. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hoang mang nhìn người trước mặt.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Thi Hạo ánh lên điều gì đó khiến Đường Đường không tài nào hiểu nổi. Một tay Thi Hạo đặt lên vai cậu, tay còn lại ôm lấy eo, khiến cậu gần như ngừng thở.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Thi Hạo cau mày, buông Đường Đường ra, xoay người ra mở cửa. Giọng anh lạnh lùng:
“Cậu ấy không có ở đây.”
“Tôi có thể phiền anh đưa giúp bức thư này cho cậu ấy không?” giọng bên ngoài dè dặt hỏi.
Thi Hạo nhận lấy lá thư, rồi không nói một lời, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, tiện tay ném thư lên bàn, chỗ chất đống hoa, socola, quà bánh mà Đường Đường nhận suốt cả ngày.
“Thật trùng hợp, hôm nay không đọc nổi chữ nào.” Thi Hạo lạnh lùng liếc sang Đường Đường, nói dứt khoát: “Chúng ta ra khách sạn thuê phòng đi.”
“Thuê… phòng?” Đường Đường tròn mắt.
“Ừ.” Thi Hạo gật đầu, nghiêm túc đáp, “Khách sạn yên tĩnh, hợp để học. Ở ký túc xá ồn quá.”
“Thật xin lỗi…” Đường Đường luống cuống, móc điện thoại ra, “Vậy… để tớ đặt, cậu muốn chỗ nào? Tớ trả tiền!”
“Không cần. Tớ có thẻ.” Thi Hạo ấn tay lên màn hình điện thoại, rồi quay tay nắm lấy cổ tay cậu: “Đi thôi.”
“Khoan, thư còn chưa lấy…” Đường Đường nghĩ Thi Hạo bị tức đến hồ đồ, vội nhắc, “Đem sách theo chứ? Không thì để tớ giúp cậu mang?”
“Được rồi.” Thi Hạo buông tay, quay về chỗ mình nhét vài cuốn sách vào ba lô. Sau đó, anh bước sang bàn Đường Đường, lấy luôn mấy quyển sách cậu định đọc, cho hết vào túi.
“Tớ mang giùm.” Trước vẻ mặt sửng sốt của Đường Đường, Thi Hạo nghiêm túc nói, “Không nặng. Cậu chỉ cần mang chính cậu là được.”
“À… ừ.” Đường Đường đảo mắt nhìn quanh ký túc, chắc chắn đã mang đầy đủ thẻ sinh viên, chìa khóa… mới chịu tắt đèn, khóa cửa.
Trời đã về chiều, đường trong trường khá vắng. Ánh đèn vàng hai bên đã bật, rọi xuống con đường yên tĩnh giữa khuôn viên.
Đường Đường đi cạnh Thi Hạo, trong lòng dâng lên một cảm giác rất lạ.
Tuy là bạn cùng phòng, nhưng đây lại là lần đầu tiên hai người đi song song bên nhau như thế này trên con đường trong trường.
Không ngờ đi cùng Thi Hạo lại có cảm giác như thế này… Cậu không dám ngẩng đầu, nhưng tim đập thình thịch như trống dồn.
Cảm giác đó vừa khiến người ta muốn lại gần, vừa không dám lại gần. Một sự mâu thuẫn ngọt ngào đến kì lạ.
Cậu lặng lẽ cúi mắt, nhìn bàn tay buông thõng bên người của Thi Hạo những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Khi anh đặt tay lên vai cậu lúc nãy, tim cậu đã đập loạn cả lên. Nhưng điều khiến cậu bất ngờ nhất là… bản thân lại không hề bài xích. Ngược lại… có một chút hoang mang, một chút mong chờ. Cậu thậm chí còn muốn biết nếu không có tiếng gõ cửa kia… Thi Hạo sẽ làm gì tiếp theo?
Đúng lúc ấy, có người chào cậu từ phía đối diện khiến cậu choàng tỉnh, vội vàng gạt đi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, mỉm cười đáp lại.
Người đó không ai khác, chính là vị học trưởng tặng hoa lúc trưa.
Đường Đường lập tức thấy ngượng chín mặt.
Ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay đặt lên vai cậu, rồi kéo cậu vào một vòng tay ấm áp. Trán cậu va nhẹ vào vai Thi Hạo, cảm giác mềm mại và ấm áp truyền sang khiến trái tim cậu bất giác dịu lại.
Học trưởng liếc Thi Hạo một cái, thức thời quay đầu rời đi.
Thì ra học đệ đã có bạn trai rồi… mà bạn trai còn cao hơn, đẹp trai hơn mình. Còn là học bá nổi danh toàn trường, người từng đạt thủ khoa toàn tỉnh vào đại học.
“Tình cảm thân thiết ghê nhỉ? Quan hệ cũng tốt quá?” Một giọng nói hơi chua chát vang lên bên tai. Thi Hạo còn thuận tiện siết nhẹ tay, kéo cậu áp sát vào lồng n.g.ự.c hơn nữa.
Đường Đường có cảm giác… mình sắp bị người ta dán chặt luôn vào thân thể ấm áp ấy mất rồi.
5.
Sau khi ăn tối bên ngoài và đặt phòng xong, cũng đã khoảng tám giờ tối.
Thi Hạo đang tắm trong phòng vệ sinh, tiếng nước ào ào vang vọng bên tai. Đường Đường ngồi ôm sách trên ghế, nhưng chẳng đọc được chữ nào.
Cậu nghĩ, bọn họ ở ký túc xá từng giao ước là sẽ ngủ lúc 11 giờ. Trừ đi thời gian rửa mặt khoảng nửa tiếng, thì vẫn còn hơn hai tiếng để học. Hai tiếng rưỡi – không quá nhiều, nhưng cũng không ít. Có điều, so với bình thường thì chắc chắn là ít hơn nhiều so với thời gian học của Thi Hạo.
Đường Đường thấy rất có lỗi. Vì chuyện của mình mà khiến Thi Hạo bị ảnh hưởng, cuối cùng còn phải ra ngoài thuê phòng để học.
“Đường Đường!”
Đang mải suy nghĩ lung tung, Đường Đường bỗng nghe tiếng gọi từ phòng tắm vọng ra.
“Đem quần lót vào giùm tớ.”
Chắc là Thi Hạo vội quá nên quên mang theo. Đường Đường bất giác vừa hồi hộp vừa thấp thỏm. Cậu vội vàng mở ba lô của Thi Hạo, tìm thấy một chiếc quần lót màu xanh đen, cầm lấy rồi gõ cửa phòng tắm.
Cánh cửa mở ra một khe nhỏ, hơi nước ấm nóng lập tức tràn ra mờ mịt. Đường Đường loáng thoáng thấy được nửa thân trên trần trụi của Thi Hạo, vội đưa tay chuyển quần lót qua khe hở.
Nhưng Thi Hạo không nhận lấy – ngược lại, anh túm lấy cổ tay cậu, kéo mạnh một cái lôi vào trong, rồi quay lại đóng cửa.
Lấy quần chỉ là cái cớ.
6.Đường Đường chấn động. Nhưng kỳ lạ là, ngoài hoảng hốt ra, trong lòng cậu còn có một chút… chờ đợi. Cậu không hiểu bản thân sao lại như vậy, nhưng không hề bài xích hành động của Thi Hạo.
Dường như Thi Hạo cũng đã nhìn ra điều đó.
Một tay anh giữ lấy bờ vai cậu, tay còn lại nhẹ nhàng cướp lấy chiếc quần rồi đặt lên bồn rửa. Cậu không phản kháng, cũng không tránh né – chỉ là có chút hoang mang.
Thi Hạo quay người lại, cởi nút áo sơ mi của Đường Đường, rồi tháo dây lưng cậu. Chiếc áo bung ra, lộ ra làn da trắng mịn trước ngực, quần cũng tụt xuống đến mắt cá chân.
Một tay anh ôm lấy Đường Đường, cơ thể ấm áp kề sát – không còn bất cứ khoảng cách nào. Đường Đường cảm nhận rõ làn hơi nóng sau khi tắm cùng tiếng tim đập trầm ổn, mạnh mẽ từ Thi Hạo.
【 Khoảnh khắc đồng điệu sâu sắc giữa hai người. 】
Thi Hạo ôm Đường Đường ra khỏi phòng tắm, đặt lên giường, rồi cẩn thận đắp chăn cho cậu.
Vì khi đưa quần lót vào đã bị lôi theo, lúc này Đường Đường chẳng mặc gì trên người.
Cậu run rẩy cuộn tròn trong chăn, lén mở điện thoại nhìn giờ — c.h.ế.t thật! Đã trễ hơn giờ ngủ thường lệ rồi!
“Thi Hạo, đã khuya lắm rồi!” – Đường Đường run rẩy lên tiếng, giọng mang theo mệt mỏi – “Xin lỗi nhé, lại làm lỡ việc học của cậu…”
Thi Hạo đang lấy quần áo bên kia nghe thấy, cầm quần bước lại gần giường, cúi người chống tay lên mép giường, môi khẽ cong lên:
“Cậu tưởng… học tập đối với tớ quan trọng đến vậy sao?”
“Không… không phải sao?” Đường Đường theo phản xạ co lại, “Ở ký túc cậu suốt ngày ôm sách đọc mà…”
“Vì trong lòng quá rối.” Thi Hạo nói, “Thực ra chẳng đọc được chữ nào cả.”
“Nhưng… thành tích của cậu luôn đứng đầu, chẳng phải vì chăm học sao?”
“Từ khi vào X đại ba tháng rồi, tớ chỉ đến thư viện đúng một lần.” Thi Hạo khẽ híp mắt “Cũng là vì giúp cậu trả sách.”
“Ơ…” Đường Đường không dám tin, ngây người nhìn gương mặt nghiêm túc kia. Không giống đang đùa chút nào. Vậy… học bá gì đó, hóa ra đều là giả?
“A, đúng rồi.” Thi Hạo như chợt nhớ ra – “Tớ cũng có chuyên tâm đọc vài quyển đấy.”
Nói rồi, anh ném quần lên tủ đầu giường, khẽ nghiêng người đè lên Đường Đường, thì thầm bên tai:
“Giờ thì… thử xem thành quả học tập của tớ đến đâu nhé.”