Khách khứa đến tham gia đã có mặt từ buổi trưa, nhưng Tưởng Đạc lại dời hôn lễ sang buổi tối. Có lẽ bởi vì buổi tối có không khí hơn, có lẽ bởi vì trận tuyết đầu mùa năm nay vẫn chậm chạp chưa đến.
Mặt cỏ ven hồ được sắp xếp với hoa tươi và một lối đi, trên cổng vào lối đi còn được trang trí bằng những tấm vải voan trắng tinh và bóng bay hồng nhạt quấn quanh.
Mặt hồ hiện lên từng vầng sáng vảy cá bạc, bị ánh trăng tách ra thành vô số mảnh.
Buổi hôn lễ ngày hôm nay, khách quý đến chật kín, có chú rể, có phù rể, có phù dâu, thậm chí còn có cả em bé rải hoa... Nhưng lại thiếu mất cô dâu.
Tưởng Đạc mặc bộ suit được đặt may riêng, cầm trong tay ôm một bó hoa cúc họa mi được bọc giấy bóng màu cam bên ngoài, đứng ở cuối lối đi, nét mặt trang nghiêm, chờ cô dâu đến.
Được mời làm phù dâu, Thẩm Tư Tư chụp trộm Tưởng Đạc một cái rồi gửi cho Lục U: “Cậu có biết xấu hổ lắm không hả, anh ấy đứng như bức tượng trên lễ đài ba tiếng rồi.”
U U Lộc Minh: “Sao cậu cũng đến đó thế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT