Không ngờ rằng, thằng nhãi này lại giống như cỏ dại, cứng đầu lớn lên, không chỉ trưởng thành mà còn mạnh mẽ hơn, ưu tú hơn bất cứ người con nào của bà ta.
Tưởng lão phu nhân hận đến nghiến răng, bà ta muốn đoạt lấy tất cả của nó, bà ta muốn nhìn thấy nó lại lộ ra biểu tình đáng thương nhưng không lại giúp đỡ như ngày bé. Chỉ có như vậy mới khiến nội tâm của bà ta khôi phục lại như bình thường.
“Tưởng Đạc, mày thực sự không để tâm sao, mày mạnh miệng quá nhỉ, tài sản vất vả lắm mới đến tay lại cứ mất đi như vậy, mày buông được mới là lạ.”
Tưởng Đạc nhìn thấu tâm tư của bà già kia, lạnh lùng chế giễu: “Nếu các người đã cảm thấy đây là tài sản để lại, ông già c.h.ế.t thì các người có thể được chia một chén canh, được thôi, cứ việc cầm lấy mà chia đi.”
Nói xong, anh lấy chìa khóa của con dấu tập đoàn trong túi ra, thuận tay ném lên bàn, mỉm cười, gằn từng chữ một: “Tôi chắp tay nhường lại đấy, hai tay dâng lên luôn.”
Tưởng Tư Địch chợt nhớ tới lời cha Tưởng nói, ông nói đưa tập đoàn Tưởng thị cho Tưởng Đạc không phải là món quà mà nhờ cậy cậu ta.
Bởi vì chỉ có anh mới có thể giữ vững giang sơn của tập đoàn Tưởng thị, không đến nỗi bị đám cháu chắt chẳng ra thể thống gì chia năm xẻ bảy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play