Lục U nghe xong, đầu óc mơ mơ màng màng, loạng choạng suýt chút nữa không đứng vững: “Cái... cái đó... còn sống được không ạ?”
“Đang ở viện đấy, buổi sáng mới tỉnh lại đã nhớ ra chuyện em diễn thuyết, bảo chị tới xem một chút.” Tưởng Tư Địch nói: “Chị còn nghĩ em biết rồi chứ, buổi sáng em trai em còn đến viện thăm nó mà.”
“Em... em không biết, không, không ai nói cho em biết cả.” Giọng nói Lục U run rẩy, linh hồn bé nhỏ bị dọa sắp chuyển nhà đi rồi.
“Không sao đâu, thằng nhãi kia mạng lớn lắm, không c.h.ế.t được đâu.” Tưởng Tư Địch trấn an vỗ vỗ vai cô, nói: “Chuẩn bị tốt buổi diễn thuyết của em đi, bảng hiệu Lộc Phong có thể trở thành nhà mốt nổi tiếng hay không đều trông chờ vào lần này đó.”
Sau khi Tưởng Tư Địch rời đi, cả người Lục U vô lực ngồi trên hành lang gấp khúc ngoài vườn hoa, gọi điện thoại cho Tưởng Đạc nhưng anh lại không bắt máy.
Tưởng Tư Địch không chịu nói nhiều, cô cũng không biết rốt cuộc anh bị thương thành cái dạng gì nữa, trong lòng lo lắng không yên, dứt khoát gọi video cho Lục Ninh.
--
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT