Hán Việt: Xuyên thành giả thiếu gia hậu, ngã bị toàn gia độc tâm lạp
Tác giả: Dương Cam Cúc
Tình trạng: Hoàn thành (187 chương +5 phiên ngoại)
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Chủ thụ , Sảng văn , Hài hước , Ấm áp , 1v1 , Thị giác nam chủ , Thật giả thiếu gia , Đoàn sủng , Chữa lành , Vạn nhân mê , Đọc tâm , Vạn người ngại
CHÚ Ý: Mình edit truyện với mục đích là muốn đọc và mình dịch từ bản trung và convert nên bản dịch sẽ chỉ đúng khoảng 60-70%.
Nội dung:
【 song nam chủ + thuật đọc tâm + đoàn sủng + ấm áp chữa khỏi + vạn người ngại chuyển vạn nhân mê 】
Thẩm Du ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, cuối cùng cũng thi đậu đại học, kết quả lại vì làm việc quá sức mà tuổi còn trẻ đã lìa đời. Dù có tâm thái tốt đến mấy, “Tiểu Thái Dương” Thẩm Du cũng không nhịn được mà mắng ông trời bất công. Ai ngờ, vừa mở mắt ra, cậu đã thấy mình sống trong một gia đình giàu có viên mãn.
Gia đình kiểu mẫu:
Ba: Tổng tài bá đạo giới thương trường, chỉ cần khẽ giậm chân là cả thành phố S phải rúng động.
Mẹ: Đại tiểu thư được cả Lâm thị đoàn sủng, thân phận cao quý, tài hoa hơn người.
Anh cả: Quỷ tài kinh doanh, chưa thành niên đã tiếp quản công ty, trở thành tổng tài trẻ tuổi nhất và quyền lực nhất.
Anh hai: Ngang ngược khó thuần, phong lưu phóng khoáng, là đỉnh lưu trong giới giải trí.
Vậy chẳng phải Thẩm Du sẽ trở thành người thắng cuộc trong cuộc đời, xuyên đến chỉ việc nằm yên hưởng thụ sao!
Thế nhưng, đời không như là mơ, cậu hóa ra là vị thiếu gia giả!
Quan trọng hơn, cái gia đình đáng ngưỡng mộ kia của cậu cũng là pháo hôi, cuối cùng tan nát thành tro bụi để làm nền cho nhân vật chính!
Thẩm Du (uất ức nắm chặt tay): “Có một câu tục tĩu không biết có nên nói ra không đây!”
Để thay đổi số phận pháo hôi của cả gia đình, Thẩm Du còn chưa kịp hưởng thụ lại bắt đầu “xì xì dọn gạch”. Những lời lầm bầm tủi thân còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, cậu đã bị tiền đập đến choáng váng đầu óc.
Mọi người (bị buộc phải nghe những lời lầm bầm của con trai/em trai): "Im miệng đi, tiểu tổ tông!"
Tiểu ham tiền đang chuẩn bị "dọn gạch" nuôi gia đình, ôm thẻ đen trong tay, ngơ ngác: "Cốt truyện này sao lại không giống nhau nhỉ?"