Không đợi Thẩm Du đề nghị, vừa về đến nhà, Thẩm Tự Bạch lập tức lao vào điều tra, Thẩm Trường Canh cũng bắt tay đối phó những kẻ đứng sau.

Thẩm Tinh Thước, người vốn định nhân dịp nghỉ hè ký hợp đồng với công ty, lại ru rú trong nhà, gánh vác việc ghi âm cho cả nhà, luôn chú ý đến tiếng lòng của em trai út.

“Anh hai, anh vẫn muốn vào giới giải trí sao?” Thẩm Du bực bội vỗ vỗ cái chân bị thương, miễn cưỡng chuyển sự chú ý từ đứa em trai ruột sang anh hai Thẩm

“Vào chứ! Sao lại không vào?” Thẩm Tinh Thước vắt chân chữ ngũ, kiêu ngạo nhìn đứa em trai nhà mình, “Với năng lực của anh mà còn không xoay sở được sao?”

[Đương nhiên là không xoay sở được! Bị hắc cho tơi tả, còn chưa kịp mở miệng giải thích, suýt chút nữa phải ra cửa hứng trứng thối]

Thẩm Du lòng đầy căm phẫn nhìn Thẩm Tinh Thước, đôi mắt to tràn đầy sự không tán thành, “Anh hai, anh có thích ca hát nhảy múa không?”

“Đương nhiên là không.” Thẩm Tinh Thước vuốt tóc, kiêu ngạo đáp, “Anh thích đứng trên sân khấu, ánh đèn sân khấu chiếu về phía anh.”

“Anh hai.” Thẩm Du nghĩ đến việc chính vì Thẩm lão nhị bước chân vào giới giải trí, mới tiếp xúc với nhân vật chính, từ đó dẫn đến việc Thẩm gia bị hãm hại, lập tức tức giận ưỡn ngực: “Hề ở điện phủ, cao thủ lưu lạc!”*

(*) ý của ẻm là chê ông anh mình là kẻ bất tài mà được tung hô còn người tài giỏi chân chính thì lại không được trọng dụng để ý đến

Cái thân hình nhỏ bé này của cậu không bê được gạch đâu!

“Chậc, vậy anh đành làm hề dưới ánh đèn sân khấu vậy.” Thẩm Tinh Thước hoàn toàn không mắc lừa, thậm chí còn đắc ý nói, “Dù là hề, anh cũng là tên hề đẹp trai nhất.”

Không lừa được anh hai, Thẩm Du ấm ức chống nạnh, không ngờ Thẩm Tinh Thước tiếp tục khiêu khích, “Anh mày không chỉ đẹp trai, mà còn có thể hát, nhảy, biết chơi nhạc cụ!”

“Ai mà chả biết!” Thẩm Du nhảy một chân lên ghế sofa, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Tinh Thước.

“Biết cái gì? Biểu diễn đổi sắc mặt ấy!” Thẩm Tinh Thước rất hứng thú nhìn Thẩm Du, hôm qua còn nhút nhát sợ sệt ngoan ngoãn, hôm nay đã dương oai diệu võ lên đầu hắn rồi.

Bị anh hai cười nhạo, Thẩm Du không có bậc thang để xuống nên ấm ức, đứa trẻ con nhà nghèo làm sao biết chơi nhạc cụ gì.

Nhưng nhìn anh hai đắc ý dào dạt, Thẩm Du thua người không thua trận, hung hăng kéo dài giọng, “Biết chơi nhạc cụ! Càng nghĩ càng giận!”

“Nga nga nga nga nga nga!” Thẩm Tinh Thước cười không ngừng được, ôm bụng mà vẫn không quên châm chọc, “Vậy em đúng là biết nhiều thật, xem ra anh phải cố gắng, để em tức nhiều hơn nữa!”

Thẩm Tự Bạch vừa từ bệnh viện trở về, liền chú ý thấy “chiến tranh” ở phòng khách.

Người anh hai chẳng chút yêu quý em trai, đứa em trai nhỏ bị chọc giận đến xù lông, cùng với quản gia Lưu đang xem náo nhiệt.

Bất đắc dĩ đỡ trán, Thẩm Tự Bạch không dám tưởng tượng, nếu xác nhận thân phận của Trình Cẩn, sau này Thẩm gia sẽ ồn ào đến mức nào…

“Đại ca.” Nhìn thấy Thẩm Tự Bạch, Thẩm Du lập tức ngoan ngoãn khoanh chân ngồi xuống, chạm vào chân còn không quên nhăn răng trợn mắt.

“Chậm một chút.” Thẩm Tự Bạch không rõ vì sao đứa em nhỏ lại sợ mình đến vậy, rõ ràng Thẩm Tinh Thước và mình thái độ tương tự, Thẩm Du cố tình lại thích thân cận với lão nhị hơn.

“Hắc hắc.” Thẩm Du ngây ngốc cười với anh cả, trong lòng sốt ruột cào lòng bàn tay, cậu quá muốn đi tìm đứa em trai ruột thịt.

Thẩm Tự Bạch vừa định vào thư phòng, liền nghe thấy đứa em nhỏ không ngừng lẩm bẩm, chợt nhận ra Thẩm Du đang coi chuyện này như gánh nặng của mình.

“Vừa rồi nói chuyện gì vậy?”

“Nói chuyện ước mơ của anh hai.” Thẩm Du thẳng thắn đứng thẳng người, trả lời câu hỏi một cách đầy nhịp điệu.

Thẩm Tinh Thước thấy ánh mắt anh cả lướt về phía mình, lập tức bãi lạn nằm ườn ra ghế sofa, “Em nào có ước mơ gì, em chính là một kẻ ăn no chờ chết.”

Thẩm Du thấy sắc mặt anh cả tối sầm, vội vàng bò đến bên cạnh Thẩm Tinh Thước lay lay điên cuồng, “Anh hai, ước mơ vẫn phải có chứ.”

Thấy ánh mắt vui mừng của anh cả dừng lại trên người mình, Thẩm Du lấy hết can đảm, tự hào giải thích, “Nếu không sau này say rượu, cũng không biết nói chuyện gì với người khác.”

Thẩm Tự Bạch:……

Thẩm Tinh Thước: Em còn không biết xấu hổ nói anh sao?

Nhìn hai đứa “khỉ gió” đang bò trên ghế sofa, Thẩm Tự Bạch nhận ra hai đứa em trong nhà có vấn đề về tư tưởng, một thằng anh hai bãi lạn như cá muối, cùng một thằng em út nhìn ngốc nghếch.

Thân kiêm trọng trách, Thẩm Tự Bạch thở dài, trong nhà có hai đứa, ngoài nhà còn có hai đứa, hắn quả thực có chuyện lo không hết.

Thẩm Du thấy ánh mắt hai anh cả dừng lại trên người mình, chậm nửa nhịp nhận ra mình đã nói gì, hoảng sợ mở miệng.

[Ô ô ô ánh mắt anh cả thật đáng sợ]

Thẩm Tự Bạch nghe vậy liền im miệng, bảo Lưu thúc chăm sóc tốt cho Thẩm Du, sau đó ra hiệu cho lão nhị đang ăn không ngồi rồi vào thư phòng.

“Vậy tại sao hắn lại lừa chúng ta?” Thẩm Tinh Thước khó hiểu nhìn ảnh chụp, tướng mạo Trình Quân và Trình Cẩn tương tự nhau, tính cách khác nhau.

Trình Quân ít nói, thiếu niên mười mấy tuổi đã nếm trải đủ ấm lạnh nhân gian, chỉ khi đối mặt với em trai mới thể hiện một tia dịu dàng; cố chấp sống rất kiên cường, là đối tượng trút giận của người ba.

So sánh với Trình Cẩn lại có vẻ nhu nhược, ngoan ngoãn lại thành tích tốt, cũng là hy vọng để Trình Quân nỗ lực sống; theo hàng xóm nói, mỗi lần người ba tức giận đều là Trình Quân che chở.

“Một đứa giống anh cả, một đứa giống em út.” Thẩm Tinh Thước xem cuộc đời của hai anh em, hơi buồn bã cảm thán, “Không đứa nào giống em.”

Thẩm Tự Bạch lười để ý đứa em trai ngốc nghếch, giải thích ngắn gọn: “Em ấy không nói dối, trước đây có một chị gái.”

“Trình Dũng trọng nam khinh nữ, vô cùng bất mãn với con gái đầu lòng, thậm chí có xu hướng ngược đãi vợ con, cho đến khi vợ lại mang thai.”

“Người mẹ Trình lâu ngày bị ngược đãi, cộng thêm suy dinh dưỡng, đứa trẻ sinh ra là thai chết lưu; Trình Quân và Trình Cẩn vừa lúc được nhặt về, Trình Dũng ngày ngày say xỉn tưởng là con mình.”

“Trong thời gian này ông ta vứt bỏ con gái ruột, người mẹ Trình không chịu nổi đả kích, nuôi hai con trai đến năm tuổi thì qua đời. Không nuôi nổi con, Trình Dũng càng thêm nghiện rượu, bạo lực.”

Tình cảnh phía sau Thẩm Tinh Thước quả thực không nỡ nhìn thẳng, hai anh em nương tựa vào nhau lớn lên, thiếu tiền, áp lực, bạo lực gia đình…

“Trình Quân không phải kiếm được tiền sao? sao không bỏ đi?”

“Thẩm Tinh Thước, em 18 tuổi rồi, không phải 8 tuổi.” Thẩm Tự Bạch nhìn thằng em vẫn còn mơ hồ, “Họ muốn đi học, cần hộ khẩu, cần người giám hộ.”

Đúng vậy, trẻ con không chỉ không lựa chọn được xuất thân, thậm chí sẽ bị xuất thân ràng buộc cả đời.

Thư phòng yên tĩnh lại, Thẩm Tinh Thước nắm chặt tài liệu không biết suy nghĩ gì, cánh tay khẽ run rẩy tố cáo chủ nhân lúc này không hề bình tĩnh.

[Mình nhớ ra rồi! Sau khi Thẩm gia phá sản tìm được đứa con ruột thịt, nhưng trong lúc này, người cha họ Trình thua bạc đòi tiền con, không được thì tức giận ra tay, làm chân đứa con bị thương, để lại di chứng]

Phòng khách Thẩm Du nghĩ đến tình tiết cốt truyện then chốt, mặc dép lê liền nhảy về phía thư phòng, vừa lúc đâm sầm vào Thẩm Tinh Thước đang lao xuống lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play