Trên ghế da nâu sẫm sang trọng của chiếc xe hơi, nhóc con vắt vẻo hai cái chân ngắn, đầu nghiêng một bên, ngái ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Vừa lên xe, Thẩm Viễn Xuyên liền bắt đầu họp video, sau khi kết thúc cuộc họp lại nhận được cuộc gọi từ con trai cả.
Thẩm Thiêm Thiêm nghe thấy giọng điệu lạnh tanh trong điện thoại bên cạnh, cái đầu mơ màng cố gắng tỉnh táo lại, hai bàn chân nhỏ đạp mạnh về phía trước, để lại một dấu chân mờ mờ trên lưng ghế trước, tỉnh táo ngay lập tức.
Cậu quay đầu sang bên trái, thấy Thẩm Viễn Xuyên vẫn đang nghe điện thoại, vội vểnh tai lên, lén nghe nội dung cuộc gọi.
“Chi nhánh vừa hoàn tất dự toán tài chính quý này, theo tình hình hiện tại, dự kiến cuối năm dự án này sẽ…”
Từ chữ đầu tiên, Thẩm Thiêm Thiêm đã không hiểu gì.
Nhưng cậu vẫn nghe rất chăm chú, vô thức nghiêng người dựa vào đùi Thẩm Viễn Xuyên, dây an toàn cũng bị kéo căng dài.
Phía bên kia vừa báo cáo xong, nhưng Thẩm Viễn Xuyên vẫn chưa lên tiếng đáp lại.
Giọng của Thẩm Tuấn Trạch lạnh như băng rơi từng mảnh, chỉ cần nghe qua cũng cảm nhận được sự xa cách lạnh lẽo trong con người cậu ta.
“Ba? Bên đó có chuyện gì sao?”
Thẩm Viễn Xuyên cúi xuống nhìn nhóc con đang nằm bên chân mình, đối phương đang mở to đôi mắt đen láy long lanh nhìn ông, hàng mi dày chớp chớp như cánh bướm, cũng tò mò nhìn lại.
Thấy nhóc con nghe lén mà vẫn đường đường chính chính như vậy, Thẩm Viễn Xuyên bật cười.
“Không có gì, em con vừa tỉnh ngủ trên xe. Hai đứa vẫn chưa gặp nhau, đúng lúc, tối nay con về nhà sẽ gặp nó.”
Thẩm Viễn Xuyên chưa từng kết hôn.
Nhưng bên cạnh ông chưa bao giờ thiếu phụ nữ, lại mang thân phận của nhà họ Thẩm danh giá, đời sống tình cảm luôn là đề tài hot được giới truyền thông săn đón, lần nào cũng lọt vào top tìm kiếm.
Tiếc rằng, dù con đã có tới ba đứa, vị trí phu nhân chủ tịch tập đoàn Thẩm thị vẫn chưa từng có ai ngồi được.
Ba người con của Thẩm Viễn Xuyên tuổi tác chênh lệch khá lớn, con cả Thẩm Tuấn Trạch đã hai mươi mốt, còn Thẩm Thiêm Thiêm mới ba tuổi.
Thời gian trước, có không ít tin đồn lan truyền, thêu dệt về chuyện tranh giành quyền thừa kế giữa các anh em nhà họ Thẩm, thậm chí còn lên cả top tìm kiếm.
Không ít dân mạng hóng chuyện còn đặt cược xem cuối cùng ai sẽ trở thành người thừa kế sản nghiệp nhà họ Thẩm.
May mà Thẩm Viễn Xuyên kịp thời ra tay đè lại hot search, nên tin đồn huynh đệ bất hòa chưa lan truyền rộng rãi.
Bên kia điện thoại, Thẩm Tu Trạch dường như trầm ngâm một lúc, rồi khẽ bật cười, giọng nhẹ đến mức suýt không nghe thấy.
“Được, vậy tối gặp.”
Thẩm Thiêm Thiêm biết câu này là nói với mình, liền “ừ” một tiếng, sợi tóc nhỏ dựng đứng trên đầu cũng theo đó gật gật:
“Vâng ạ, tối gặp.”
Cậu cố tình nghiêm mặt lại, muốn mình trông trưởng thành và chững chạc hơn.
Cậu nhích cái thân tròn tròn của mình, ngồi lại ngay ngắn vào ghế, đung đưa hai chân ngắn ngủn, trong đầu vẫn suy nghĩ: chi nhánh là gì nhỉ?
Giống như trên phim truyền hình, là kiểu vung tay một cái rút ra năm trăm vạn sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiêm Thiêm không nhịn được đưa bàn tay mũm mĩm ra đếm xem số năm có mấy ngón tay.
Nhưng bàn tay cậu nhỏ xíu, liệu có thể rút ra năm trăm vạn một cái không?
Chưa về đến nhà họ Thẩm, Thẩm Thiêm Thiêm đã có cho mình nỗi phiền não đầu tiên.
Cậu thở dài khe khẽ, giữa lúc đầu óc mơ mộng về lý tưởng hùng vĩ, xe đã đến biệt thự nhà họ Thẩm.
Đây là khu biệt thự nằm ở trung tâm thành phố C, diện tích phủ xanh lên đến tám mươi phần trăm. Dù đã vào thu, hai bên đường trong khu vẫn phủ đầy cây xanh tươi tốt.
Xe chạy thẳng đến trước cổng biệt thự, bảo vệ thấy ông Thẩm trở về thì cầm bộ đàm ra lệnh mở cổng.
Xe dừng hẳn, Thẩm Thiêm Thiêm duỗi đôi chân ngắn ngủn, cẩn thận muốn bước xuống xe.
Tiếc là chân cậu quá ngắn, với mãi mà bàn chân vẫn không chạm đất được.
Không còn cách nào, Thẩm Thiêm Thiêm đành xoay người, nằm úp người xuống xe, dùng bàn chân nhỏ của mình lần từng chút một tìm điểm đặt.
Cuối cùng chân trái cũng chạm được đất, nhưng giây sau, cậu không giữ vững, ngã ngồi ngay xuống đất.
Nhóc con như một quả bóng tròn trĩnh, lúc mọi người còn chưa kịp để ý thì đã lăn hai vòng bên cạnh xe, nằm úp mặt xuống thảm cỏ không nhúc nhích.
Hai cọng cỏ nhỏ dính lên khuôn mặt trắng trẻo của cậu, cú ngã làm Thẩm Thiêm Thiêm choáng váng, nằm đó một lúc vẫn chưa đứng dậy nổi.
Thẩm Viễn Xuyên vừa bước xuống từ phía bên kia xe, còn chưa kịp bế cậu xuống thì đã thấy cậu lăn lăn đến ngay dưới chân mình.
Trông như một cục bột nhỏ nằm mềm oặt ở đó.
Vừa đáng yêu vừa tội nghiệp.
Khóe môi ông khẽ nhếch, lấy tay che miệng để không bật cười thành tiếng, không thì thật sự quá mất mặt cho đứa con trai ông vừa mới đón về.
Thẩm Thiêm Thiêm lồm cồm bò dậy, ngẩng đầu liền thấy trước cửa biệt thự đang có một nhóm người đứng đó, nhìn thấy cảnh cậu ngốc nghếch té ngã.
Mặt cậu đỏ bừng lên ngay lập tức, Thẩm Thiêm Thiêm vốn là một nhóc con rất sĩ diện, gương mặt đỏ ửng như quả hồng chín mọng, trong suốt lấp lánh.
Cậu vội vàng đứng dậy, phủi hai cọng cỏ dính trên mặt, rồi lại đập đập bụi dính trên quần.
“Cháu là... cháu là Thiêm Thiêm, là nhóc con Long Thiên Thiên đó!”
Thẩm Thiêm Thiêm vội vàng thể hiện thân phận lợi hại của mình, nghĩ đến những cảnh trong tivi, mỗi khi nhân vật chính nói ra câu đó, ai cũng phải ngạc nhiên.
Nhưng thực tế rõ ràng không như vậy.
Thẩm Thiêm Thiêm vừa dứt lời, Thẩm Viễn Xuyên liền bật cười, đưa tay bế bổng cậu lên, sửa lời:
“Con họ Thẩm, là Thẩm Thiêm Thiêm, không phải cái gì Long Thiên Thiên cả.”
Thẩm Thiêm Thiêm ra sức lắc đầu, cổ cứng ngắc ngẩng cao phản bác:
“Không phải! Con là Long Thiên Thiên!”
Anh họ đã nói rồi, nhóc con Long Thiên Thiên tuyệt đối không nhận thua!
Thẩm Viễn Xuyên dở khóc dở cười, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của nhóc con, không so đo mấy chuyện vớ vẩn này nữa, bắt đầu giới thiệu:
“Đây là các cô giúp việc lo dọn dẹp trong nhà, còn đây là dì Mộ, được mời đến để chăm sóc con.”
Thẩm Thiêm Thiêm còn quá nhỏ, trước khi đón cậu về nhà họ Thẩm, Thẩm Viễn Xuyên đã sắp xếp xong người chăm sóc.
Dì Mộ rụt rè bước lên, nét mặt hiền hậu, khóe mắt có vài nếp nhăn nhỏ, mỉm cười gật đầu với Thẩm Thiêm Thiêm.
“Chào cháu Thiêm Thiêm, dì là dì Mộ.”
Thẩm Thiêm Thiêm được Thẩm Viễn Xuyên đặt xuống bãi cỏ, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ngoan ngoãn gọi:
“Mộ di di.”
Cậu thích gọi lặp từ, một phần cũng do chưa nói sõi, giọng mềm mại nhẹ nhàng, như bông gòn khẽ rơi xuống lòng người.
Dì Mộ nghe tiếng gọi “Mộ di di” ấy mà lòng mềm nhũn, nhìn gương mặt non nớt đáng yêu của cậu, không khỏi nảy sinh yêu thương.
“Ôi chao, nhóc con tới sớm thế này chắc chưa kịp ăn sáng đâu nhỉ?”
Dì Mộ nắm tay nhóc con dắt vào nhà, mặt mày tràn đầy niềm vui.
Thẩm Viễn Xuyên là người cực kỳ bận rộn.
Dù vừa nhận con trai mới trở về nhà họ Thẩm, Thẩm Viễn Xuyên cũng không có ý định dành thời gian ở bên con. Sau khi giao Thẩm Thiêm Thiêm cho dì Mộ, ông lập tức quay người lên xe rời đi.
Thẩm Thiêm Thiêm đứng nhìn theo chiếc xe rời khỏi, dừng bước lại, ngẩng đầu nhỏ lên, nghi hoặc hỏi:
“Ba đi rồi sao?”
Dì Mộ sợ nhóc con vừa đến nhà họ Thẩm đã không thấy ba bên cạnh sẽ thấy bất an, vội vàng giải thích:
“Ông Thẩm điều hành công ty lớn, ngày nào cũng bận rộn lắm. Thiêm Thiêm là em bé ngoan, đi ăn cùng dì Mộ có được không nào?”
Thẩm Thiêm Thiêm không nghĩ nhiều nữa, gật đầu một cái, đôi chân ngắn chạy lóc cóc theo sau.
Cậu thích ăn cơm.
Ăn no rồi mới có sức làm Long Thiên Thiên, mới có sức tranh giành gia sản!
Biệt thự nhà họ Thẩm có tổng cộng ba tầng, tầng ba là phòng ngủ của Thẩm Viễn Xuyên và hai cậu thiếu gia lớn, giờ đã thêm một phòng dành riêng cho Thẩm Thiêm Thiêm.
Tầng hai là không gian giải trí tổng hợp, gồm phòng tập thể dục, phòng bi-a, phòng game, rạp chiếu phim trong nhà…
Tầng một là phòng nghỉ của các cô giúp việc, cùng phòng khách, phòng ăn và bếp.
Dì Mộ rất tận tâm, kiên nhẫn giới thiệu cấu trúc ngôi nhà cho Thẩm Thiêm Thiêm.
“…sân sau còn có một bể bơi nhỏ, khi nào Thiêm Thiêm lớn thêm chút nữa là có thể cùng hai anh trai đi bơi rồi.”
Thẩm Thiêm Thiêm ngồi trong ghế ăn trẻ em mà dì Mộ đã chuẩn bị sẵn, thành thạo đeo yếm ăn vào cổ, giơ cái muỗng nhỏ lên, lắc đầu nói:
“Con không đi với anh đâu.”
Cái mũi nhỏ còn nhăn lại, rõ ràng là rất ghét bỏ hai người anh trai.
Dì Mộ tưởng mình nói sai điều gì khiến nhóc con phản cảm với anh trai, vội vàng chữa lại:
“Hai cậu chủ đều rất tốt, lại mong con đến từ lâu rồi! Khi gặp con chắc chắn sẽ thích con lắm!”
Thẩm Thiêm Thiêm giơ cao muỗng trứng hấp đầy ụ, mở đôi môi anh đào nhỏ xíu, nhét đầy miệng đến phồng lên.
“Không phải đâu!”
Cậu đâu phải nhóc con ngốc nghếch!
Cậu là nhóc thông minh, sắp tranh giành gia sản cơ mà!
Hai người anh kia chắc chắn sẽ không thích kiểu nhóc Long Thiên Thiên như cậu đâu!
Không đá cậu ra khỏi nhà là may rồi ấy!
Thẩm Thiêm Thiêm ăn xong bữa sáng kiêm trưa, còn chưa kịp đi dạo quanh nhà mới, mí mắt đã bắt đầu díp lại.
Cậu lắc lư bên sofa, mắt mơ màng, sắp sửa gặp Chu Công tới nơi.
“Dì Mộ, nghe nói em trai con đã về rồi sao?”
Một thiếu niên bước vào từ cửa. Không giống vẻ lạnh lùng như băng của Thẩm Tu Trạch, giọng người này dịu dàng hơn, nhưng ngữ điệu thì lại hờ hững, mang theo vẻ bông đùa khiến người ta không thể nắm bắt.
Thẩm Thiêm Thiêm gật gù buồn ngủ, đầu nhỏ gật lên gật xuống, cố gắng mở to mắt để nhìn xem ai đang nói chuyện.
Trong ánh nhìn mơ hồ, cậu thấy một người mặc áo sơ mi, quần màu be nhạt bước vào.
Trong mắt người kia chứa sự giễu cợt và xa cách, dù giọng nói nghe có vẻ ôn hòa nhưng lời nói lại sắc như dao.
“Ồ, trông như một nhóc ngốc vậy.”
Chẳng cần vòng vo ẩn ý, thẳng thừng chọc quê Thẩm Thiêm Thiêm.
Cái đầu mơ màng của Thẩm Thiêm Thiêm lập tức tỉnh táo lại vì câu đó.
“Không phải!”
Cậu cau mày nhỏ xíu, tay ôm lấy người nhảy xuống khỏi ghế sofa, hùng hổ bước đến cạnh thiếu niên kia.
Chẳng ai ngờ, ngay giây tiếp theo, Thẩm Thiêm Thiêm đưa bàn chân nhỏ của mình lên, giẫm mạnh lên chân thiếu niên đó.
“A!”
Thẩm Cẩn Phong còn chưa kịp kêu đau, tiểu ác ma Thẩm Thiêm Thiêm đã rút ngay chân lại, vì đau quá nên tự ngã ngồi phịch xuống sàn, mắt ngân ngấn nước.
Cậu ôm lấy bàn chân nhỏ, tháo vớ giày ra.
Quả nhiên, ngón chân bên trong đã sưng vù.
“Huhuhu, anh ấy bắt nạt con!”
Thẩm Cẩn Phong trong lòng không ngừng chửi thầm, ba vạch đen lướt thẳng xuống trán.
Cái cậu em mới tới này là gì vậy?
Nhóc trà xanh?
Hay đơn giản chỉ là… ngốc thật?