Văn Nhân Bạch Y hiểu ý của Khương Hoài, vì vậy bà không ngăn cản mà ngược lại còn lên tiếng:
“Ta có thể đảm bảo, sẽ không có bất kỳ thành viên nào của tộc Văn Nhân hay yêu tộc xuất hiện tại nhà họ Khương để quấy rầy việc nghỉ ngơi của cô ấy.”
Mãi đến lúc này, Khương Tú Tú mới quay đầu nhìn người bà ngoại mà cô mới gặp trong dòng xoáy không gian lúc trước. Dung mạo không thay đổi nhiều so với lúc đó, nhưng trong đôi mắt đã mất đi ánh hào quang rực rỡ khi đối diện với người kia. Thậm chí, trong mái tóc bạc trắng, không thể phân biệt được đó là màu tóc vốn có hay... là những sợi tóc bạc mới.
Bà chưa từng nói yêu ông, nhưng Khương Tú Tú có thể nhìn thấy trong mắt bà tình cảm dành cho ông, và cả đứa con của họ. Có lẽ, mẹ cô đã hiểu lầm bà.
Đối với việc Văn Nhân Bạch Y tự ý đưa cô và Trử Bắc Hạc trở về sáu nghìn năm trước, Khương Tú Tú không hề oán trách. Ngược lại, cô biết ơn bà vì đã cho cô gặp Kiêm Tiên và Thương Linh.
Vì vậy, khi được Văn Nhân Thích Thích và Khương Hoài đưa đi, Khương Tú Tú đã chớp mắt với bà một cái ở góc không ai nhìn thấy. Văn Nhân Bạch Y khẽ động lòng, sau một lúc, nhẹ nhàng nhướng mày.
Khương Hoài nói sẽ đưa Khương Tú Tú về nhà nghỉ ngơi không chỉ đơn giản là vì tức giận. Linh hồn của Khương Tú Tú đã bị tổn thương phần nào khi đối mặt với Tam Hung, và sau đó trong dòng xoáy không gian cũng không được hồi phục nhiều. Cô thực sự cần nghỉ ngơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT