Huyền Thương Lan tự giác đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt bên ngoài.
“Có việc?” Trà Cửu nhướng mày.
Huyền Thương Lan chớp chớp mắt, bày ra bộ dạng ngoan ngoãn: “Ta tới tạ ơn sư tôn ban thuốc.”
Trà Cửu không nhận: “Ta chưa từng cho ngươi thuốc.”
Huyền Thương Lan mỉm cười: “Chỉ cần ta nhận được thuốc, vậy tức là sư tôn ban. Không phải sư tôn từng dạy ta sao? Điều ta tin là thật, mới là sự thật.”
Trà Cửu khẽ cười một tiếng: “Đã bôi thuốc lên vết thương chưa?”
Sự quan tâm hiếm hoi này khiến nơi đáy mắt vốn tĩnh lặng của Huyền Thương Lan ánh lên một tia xúc động, biểu cảm cũng trở nên có phần uỷ khuất: “Vẫn chưa, sư tôn, ta đau lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play