Liễu Vân Phong, trong một căn phòng nhỏ trên sườn núi.
Một thanh niên ăn mặc chỉnh tề đang nằm trên giường.
Lúc này đang là giờ Thân(15h-17h), mặt trời màu cam hồng giống như một lòng đỏ trứng muối đang chảy, treo lơ lửng trên bầu trời, muốn rơi mà không rơi. Ánh hoàng hôn ấm áp xuyên qua khung cửa sổ dán giấy, phủ lên khuôn mặt tuấn tú của cậu một lớp ánh sáng dịu nhẹ.
Giây tiếp theo, hàng lông mi của thanh niên khẽ run rẩy.
Tạ Diệc Thư mở mắt ra, nhìn cách bài trí trong phòng, có một cảm giác mông lung không biết hôm nay là ngày nào. Cậu nhớ rõ trước khi hôn mê, cậu đang tham gia kỳ thi tốt nghiệp của Học viện Nam Khê. Kỳ thi tốt nghiệp ba năm mới tổ chức một lần, chỉ những học sinh đạt tới tầng năm Luyện Khí mới có thể tham gia.
Vượt qua kỳ thi, sẽ nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp của học viện Nam Khê. Nếu không vượt qua, hoặc là ở lại học viện tiếp tục tu luyện, hoặc là tự lực cánh sinh, rời khỏi học viện để mưu sinh. Điều này dẫn đến việc độ tuổi của thí sinh mỗi lần thi rất rộng, từ thiếu niên mười mấy tuổi, cho đến trung niên đã qua tuổi tứ tuần ( qua 40 tuổi), mỗi độ tuổi đều có rất nhiều thí sinh.
Tạ Diệc Thư và một thanh niên họ Cố được chia vào một nhóm, người thanh niên kia lớn hơn cậu một tuổi, hình như có chút tiếng tăm ở học viện. Cả hai người họ đều bốc được đề bài là tìm kiếm Phì Hành Thảo trong Thái Hư bí cảnh. Phì Hành Thảo sinh trưởng gần bờ nước, cậu và Cố huynh đã tìm thấy Phì Hành Thảo ở ven bờ, nhưng lại vô tình hít phải phấn hoa Điệt Điệt Hương.
Điệt Điệt Hương vốn nên mọc trên vách đá dựng đứng, cậu và Cố huynh đều không ngờ sẽ gặp phải nó ở ven bờ nước, và cùng nhau trúng độc. Những chuyện còn lại, Tạ Diệc Thư không nhớ rõ lắm.
Phấn hoa Điệt Điệt Hương có độc, sẽ khiến người ta chìm đắm trong ảo cảnh, không thể phân biệt được hiện thực và hư ảo. May mắn là hiệu lực của Điệt Điệt Hương sẽ dần dần tiêu tán. Thời gian tiêu tán, phải căn cứ vào tuổi cây của thực vật và lượng phấn hoa hít vào mà quyết định.
Có lẽ cậu đã hít vào quá nhiều phấn hoa.
Tạ Diệc Thư lờ mờ nhớ mình đã hôn mê rất lâu, lâu đến mức suýt nữa cho rằng mình sẽ sống cả đời trong trạng thái ý thức mơ hồ này. Mãi cho đến khi cậu trượt chân rơi xuống vách đá, dược hiệu của Điệt Điệt Hương mới tan biến, cũng tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Không ngờ còn có thể nhặt lại một cái mạng.
Tạ Diệc Thư chống giường ngồi dậy. Vừa đứng lên đã cảm thấy toàn thân động đậy, nhưng lại không cảm thấy một chút khó chịu nào.
Tạ Diệc Thư dựa vào gối, bắt đầu đánh giá đôi tay mình.
Xương tay rõ ràng, trắng nõn thon dài, cũng không có một vết xước nhỏ nào do cành cây và đá để lại khi rơi xuống vách đá.
Có lẽ mình đã hôn mê rất lâu, lâu đến mức cả vết thương do ngã xuống vách đá cũng đã lành.
Tạ Diệc Thư nhìn đôi tay của mình, lông mày đột nhiên nhíu lại.
cậu quả thực đã hôn mê rất lâu. Lâu đến mức vết chai mỏng do luyện công để lại trên lòng bàn tay cũng đã biến mất.
Vết chai mỏng đều biến mất, vậy cậu đã bị lưu lại bao nhiêu năm học?
Tạ Diệc Thư có chút hoảng hốt. Khi cậu xảy ra chuyện, đang tham gia kỳ thi tốt nghiệp. Xảy ra chuyện trong kỳ thi, đương nhiên là không thể tốt nghiệp. Lại hôn mê nằm lâu như vậy, không biết học viện có bảo lưu học tịch cho cậu không nhỉ?
Học viện Nam Khê là học phủ nhất lưu trên Huyền Chân đại lục.
Những học sinh lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp của học viện Nam Khê, phần lớn sẽ được các tông môn lớn thu nhận. Nếu có thể tạo dựng uy danh trong học viện, trở thành nhân vật thủ lĩnh, thì có khi vừa lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp, đã có thể mang theo những người đi theo mình để khai tông lập phái.
Tạ Diệc Thư từ nhỏ không cha không mẹ, lớn lên nhờ cơm của trăm nhà. Năm tám tuổi, cậu được trắc ra là Mộc linh căn duy nhất, thành công vào Mộc Tê Các của học viện Nam Khê.
Mười hai năm qua, Tạ Diệc Thư cần cù chăm chỉ, cuối cùng vào năm 20 tuổi đã đột phá tầng năm Luyện Khí, lấy được tư cách tham gia kỳ thi tốt nghiệp. Chỉ cần có thể vượt qua kỳ thi, lấy được chứng nhận tốt nghiệp, sẽ có đại tông phái chiêu cậu nhập môn.
Đến lúc đó lại bái một sư phụ, dưới sự chỉ dẫn của sư phụ mà Trúc Cơ kết đan, tiến thêm một bước.
Tạ Diệc Thư đã lên kế hoạch mọi thứ rất tốt, đáng tiếc lại thua ở cây Điệt Điệt Hương kia.
Nếu học viện còn bảo lưu học tịch thì tốt, nếu không, vậy chỉ có thể tự lực cánh sinh, đi bước nào tính bước đó.
Tạ Diệc Thư thở dài, chống mép giường đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài xem rốt cuộc tình hình bây giờ như thế nào, mình đã hôn mê bao lâu. Vừa xuống giường, cậu đã nhận ra có điều không ổn.
Lúc nãy chỉ lo đánh giá tay mình, không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Phòng ngủ mà cậu đang ở rộng chừng 30 mét vuông, bài trí tinh xảo, tinh tế. Trong phòng ngủ có một tấm bình phong, một cái quầy, một cái bàn nhỏ, hai cái ghế nhỏ, đều được làm từ gỗ Khuê Nam Mộc, rất thích hợp cho người có Mộc linh căn để dưỡng thần ngưng khí.
Ngoài vài món đồ gỗ, ở một góc phòng ngủ còn bày mấy chục khối đá có hình dạng khác nhau. Có những khối chỉ có hình dáng kỳ lạ, nhưng cũng có những khối thực sự tỏa ra linh khí mỏng manh.
Mỗi một khối đá ẩn chứa linh khí đều có tên riêng độc đáo, một khi được phát hiện, sẽ bị các gia tộc và môn phái lớn thu nhận, cung cấp cho con cháu mới Luyện Khí trong nhà sử dụng. Có lẽ trong mắt công tử tiểu thư của các đại môn phái, một khối Uẩn Thạch chứa linh khí không là gì.
Nhưng trong mắt Tạ Diệc Thư, một người từ quê nghèo, những Uẩn Thạch này đều là hàng cao cấp khó gặp.
Đồ dùng bằng gỗ Khuê Nam Mộc, Uẩn Thạch rơi vãi trong góc, tấm bình phong tạo hình tinh mỹ... Tạ Diệc Thư hậu tri hậu giác phát hiện, quần áo mình đang mặc, chăn đệm trên giường, đều là loại vải mềm mại mà cậu chưa từng chạm qua.
Loại vải này, cậu chỉ thấy trên người những công tử thế gia và tiểu thư thế gia trong học viện.
Tạ Diệc Thư vuốt ve tấm vải dưới thân, thần sắc đột nhiên thay đổi.
Trong lòng xẹt qua một khả năng, xoay người xuống giường, lảo đảo đi về phía bàn nhỏ trong phòng.
nhìn khuôn mặt quen thuộc trong gương đồng, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Cách bài trí trong phòng này quý giá đến mức có chút không chân thật, khiến cậu trong khoảnh khắc đó đã nghĩ rằng mình đã chiếm đoạt cơ thể của một công tử nhà giàu nào đó.
May quá, may quá, vẫn là cơ thể của mình.
Tạ Diệc Thư nhìn chính mình trong gương đồng, thầm phỏng đoán có phải có vị trưởng lão của đại tông môn nào đó cảm thấy cậu có thiên phú, nên đã thu nhận cậu khi đang hôn mê làm đệ tử, vì vậy cậu mới có thể ở trong một căn phòng tốt như thế này khi dưỡng bệnh.
Nếu là như vậy, thì thực sự đã gặp đại vận.
Khuôn mặt Tạ Diệc Thư ửng hồng vì vui mừng.
nằm trên giường tĩnh dưỡng chắc đã mấy ngày, sắc mặt có vẻ tái nhợt. Bây giờ hồng hào lên một chút, trông khỏe mạnh hơn nhiều.
Chỉ là tóc còn hơi rối.
Tạ Diệc Thư cầm lấy lược gỗ đàn hương trên bàn nhỏ, đơn giản buộc tóc lại, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng động kỳ lạ.
“... Mở khóa khuôn mặt... Hệ thống khởi động...”
“... Quét khuôn mặt... Xác nhận tròng đen... Xác nhận thân phận... Nhân vật pháo hôi Tạ Diệc Thư...”
“... Đang liên kết... Liên kết thành công...”
Đó là một âm thanh kỳ lạ mà Tạ Diệc Thư chưa từng nghe qua.
Giọng điệu rất đều đều, không giống giọng nói của con người. Lời nói cũng rất kỳ quái, mỗi từ Tạ Diệc Thư đều nghe hiểu, nhưng khi nghe chúng ghép lại với nhau, cậu lại không hiểu nó nói gì.
Tạ Diệc Thư nắm chặt cây lược gỗ, một mặt điều động linh khí trong cơ thể, vận chuyển Mộc Hề Quyết, một mặt bình tĩnh hỏi: “Ai đó?”
Vừa mở miệng, Tạ Diệc Thư đã ngẩn ra. Giọng nói của cậu khàn khàn vô cùng, như thể đã lâu lắm rồi chưa mở miệng.
Tạ Diệc Thư không kịp suy nghĩ sâu xa.
Điều khiến cậu càng không thể tin được lại xảy ra ngay sau đó.
Là tu vi của cậu.
Tạ Diệc Thư kinh ngạc buông cây lược gỗ, đưa tay che đan điền của mình.
cậu có thể cảm nhận được linh khí trong cơ thể, cũng có thể cảm ứng được sự tồn tại của Mộc linh căn. Nhưng linh khí trong cơ thể như bị đóng băng, không thể điều động vận chuyển. Linh căn cũng như một cái giếng cạn khô, không cảm nhận được một tia linh khí ngoại dật nào.
Có thể là di chứng của việc rơi xuống vách đá.
Sắc mặt Tạ Diệc Thư trắng bệch.
Không đợi cậu hoàn hồn, lại nghe thấy âm thanh kỳ quái kia.
“Ký chủ ngài khỏe!”
“Tôi là chiếc áo bông tri kỷ trong tương lai của ngài: Hệ thống chất lượng cao 001——”