Chương 94: Giải tỏa ưu phiền 1

Tống Diễn Châu liếc thấy bóng người đó, lúc đầu còn thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại thấy mắt cô đỏ hoe, trong mắt chứa đầy những giọt lệ long lanh, vừa ngước mắt nhìn anh, nước mắt đã không kìm được, chạy thuận theo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô xuống, từ cằm cô nhỏ xuống chậu hoa hồng đang nở rộ trong lòng cô.

Hơi thở của Tống Diễn Châu hơi khựng lại trong chốc lát, vội vàng vào nhà trước, đóng cửa lại, anh nhìn cô khóc, theo bản năng giơ tay định lau nước mắt cho cô, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào má cô thì vội vàng rụt tay lại, xách hộp cơm trên tay đến đặt trên bàn, đi lấy khăn mặt vắt dưới vòi nước, sau đó cầm lấy lau mặt cho cô.

Động tác dịu dàng đến cực điểm, vừa hỏi:

“Có phải có quá nhiều người đến làm em sợ không?”

“Đừng khóc.”

Anh nhìn thấy rất áy náy, như thể mình đã làm một điều gì đó không thể cứu vãn, cả trái tim bị lương tâm quất roi.

Cũng thấy hơi đau lòng.

Chỉ là nỗi đau lòng đó nhanh chóng bị cảm giác tội lỗi như nước thủy triều bao phủ, ngay cả Tống Diễn Châu cũng không nhận ra.

Diệp Mộ thấy anh chỉ quan tâm đến việc mình khóc, vội vàng nhét chậu hoa trong lòng vào trước mặt anh.

Tống Diễn Châu lúc này mới nhìn kỹ chậu hoa này, lập tức phát hiện ra sự khác biệt của chậu hoa này, có một bông hoa hồng nở đẹp nhất đã không còn.

Thân lá bị bẻ gãy vẫn còn ở trên đó.

Diệp Mộ nói: “Lên, mập, chen lấn tôi, còn lấy hoa đi, hư.”

Cô miêu tả rất cụ thể, mô tả cũng rất đúng, Tống Diễn Châu lập tức đối chiếu người cô nói với chị Tưởng.

Sắc mặt anh lập tức trầm xuống vài phần, giơ tay xoa đầu cô, an ủi nói:

“Lần sau không cho cô ta đến nữa, lần sau có hoa đẹp sẽ mua về.”

Anh nói chuyện mặc dù vẫn mang theo sự lạnh lùng như thường lệ, nhưng cũng có thể nghe ra được vài phần dịu dàng ẩn hiện.

Diệp Mộ thấy vậy lại nói:

“Nhiều người, đều mắng tôi, ngốc.”

Lần này sắc mặt của Tống Diễn Châu không chỉ trầm xuống vài phần, mà là toàn thân đều tỏa ra hơi lạnh, nhìn có chút đáng sợ.

Anh nghĩ đến lúc mình vừa về, những chị em phụ nữ của quân nhân ở dưới lầu đối xử với mình rất nhiệt tình.

Nếu không phải Diệp Mộ biết nói chuyện, bằng lòng giao lưu với anh, thì anh có biết được trước mặt Diệp Mộ, họ mắng cô là đồ ngốc không?

Xem xong bức thư của Diệp Mộ, Tống Diễn Châu tin hơn bất kỳ ai, cô không những không ngốc, mà còn thông minh hơn nhiều người.

Cô nghe hiểu lời nói, cũng biết đối phương đang mắng người, lời nói của họ sẽ gây tổn thương cho Diệp Mộ.

Không ai thích bị người khác mắng

Anh rất không thích có người nói Diệp Mộ là đồ ngốc, ngay cả khi đối với bên ngoài, bây giờ anh cũng sẽ không nói cô bị tự kỷ, làm như cô bị bệnh.

Hôm nay có chiến sĩ và lãnh đạo quan tâm hỏi thăm Diệp Mộ, anh chỉ nói cô hơi tự kỷ, không giỏi giao tiếp với mọi người.

“Vậy thì không cho họ vào nữa.”

Tống Diễn Châu nói.

Thời xưa còn có Mạnh mẫu ba lần dời nhà(*), Diệp Mộ đơn giản như vậy, nếu tiếp xúc với những người như vậy, ai biết được sự thông minh của cô sẽ bị dẫn dắt đến con đường nào?

(*) Mạnh mẫu ba lần dời nhà là một câu thành ngữ Trung Quốc, dùng để chỉ việc cha mẹ hết lòng tạo dựng môi trường tốt nhất cho con cái học tập và trưởng thành.

Người ta thường nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, Tống Diễn Châu hy vọng cô có thể sống tốt, thậm chí... trở nên xuất sắc hơn.

Anh nghĩ, nếu cô không bị tự kỷ, nhất định sẽ đứng trong đám đông vô cùng tỏa sáng, khiến người khác có thể nhìn thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play