Chương 59: Gió ấm thổi qua 2

Xuống xe, mọi người đều không nhịn được khen ngợi Tống Diễn Châu, đội viên của Tống Diễn Châu đang bê túi to túi nhỏ của anh xuống xe, khi nhấc nửa thùng linh kiện lên, nghe thấy bên trong phát ra tiếng va chạm của thép, anh ta nghi ngờ một chút.

Hôm nay đội trưởng không phải đưa chị dâu lên phố mua đồ sao? Sao lại có những thứ này?

Chị Tưởng vừa xuống xe đã nhìn thấy Ngô Nguyệt Anh ở cổng quân khu, vội vàng tiến lên kể lại chuyện xảy ra trên xe vào sáng nay một cách đầy màu sắc:

“Chị thấy cô ấy không giống người mắc chứng tự kỷ, em không thấy sao, Diệp Mộ cứ động một tí là dính vào người đội trưởng Tống, làm cho đội trưởng Tống cuối cùng phải đứng dậy nhường chỗ cho cô ta, cô ta còn mượn cớ xe rẽ cua, giả vờ ngồi không vững ôm eo đội trưởng Tống.”

“Bệnh tự kỷ cũng biết quyến rũ đàn ông, thật không biết xấu hổ, ai trong quân khu chúng ta mà không biết chuyện của em và đội trưởng Tống sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra? Năm nay còn thịnh hành cả hôn nhân sắp đặt, nhà đội trưởng Tống cũng không biết điều quá.”

“Diệp Mộ nhu nhược như vậy, nhìn là biết không phải là người vợ đảm đang, không nói chuyện lại kiêu ngạo lắm, chắc chắn là khinh thường quân tẩu, chứng tự kỷ đều là cái cớ. Chứng tự kỷ là gì, chị không tin, tự kỷ chẳng phải là đồ ngốc sao? Cô ta trông không ngốc lắm, trừ khi cô ta thực sự là một kẻ ngốc.”

Ngô Nguyệt Anh cố ý xem giờ mới đến, sáng nay quân tẩu vào thành phố thường về vào giờ này, cô ta đến cổng quân khu đặc biệt để xem Diệp Mộ là ai, trông như thế nào.

Nghe chị Tưởng nói vậy, trong lòng Ngô Nguyệt Anh lập tức bùng lên một ngọn lửa giận dữ, người đàn ông của cô ta, Diệp Mộ dựa vào đâu mà thân thiết với anh ta như vậy?

Kiếp trước cô ta thậm chí chưa từng thực sự ôm Tống Diễn Châu!

Kiếp trước Tống Diễn Châu đã kết hôn với cô ta, sau khi ly hôn lại vì cô ta mà cả đời không cưới vợ, cô ta không cho phép kiếp này có người phụ nữ khác nhúng tràm vào anh!

Trong lòng lửa giận ngút trời, nhưng Ngô Nguyệt Anh không hề biểu lộ ra ngoài, nói với chị Tưởng:

“Cảm ơn chị Tưởng, nhưng chuyện của em và Diễn Châu, tạm thời chỉ có thể như vậy thôi, em cũng không ngờ người nhà anh ấy lại sắp đặt hôn nhân cho anh ấy.”

“Nhưng bệnh nhân tự kỷ thực sự có, chẳng qua em đã gặp đều là những người ngốc nghếch, nếu Diệp Mộ không ngốc, thì cô ấy hẳn là thực sự không tôn trọng các chị em. Mà đúng thật người dân thành phố có không ít người mắc chứng bệnh này.”

Hơn một nửa quân tẩu là từ nông thôn ra, chị Tưởng là quân tẩu theo chồng từ nông thôn ra, nghe cô ta nói vậy thì càng tin chắc vào suy nghĩ trong lòng mình, cô ta còn muốn nói gì đó, Ngô Nguyệt Anh thấy Tống Diễn Châu đi tới, vội vàng ngắt lời cô ta:

“Chị Tưởng, chị mua thịt rồi thì bây giờ trời nóng, chị nhanh về xào đi, kẻo để lâu hỏng mất.”

Chị Tưởng nghĩ cũng phải, những quân tẩu khác đều đã xách đồ mình mua rời đi, cô ta liếc nhìn Tống Diễn Châu, lại thấy Ngô Nguyệt Anh không có ý định rời đi, cười nói:

“Vậy chị đi trước, em đi xem Diệp Mộ đi, dù sao thì cô ta cũng bình thường, chị thấy không đẹp bằng em. Gầy quá, xấu xí! Đẻ con cũng không đẻ được.”

Ngô Nguyệt Anh mỉm cười không mất lịch sự, đợi cô ta đi rồi lập tức đi về phía Tống Diễn Châu.

Tống Diễn Châu vừa mới vòng qua đầu xe đến bên này, trước khi xuống xe, anh đã tháo dây an toàn cho Diệp Mộ, sau đó để cô đợi ở trên đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play