Chương 2: Có gì mà không dám?
“Ta có gì mà không dám?”
Chưa để Doãn Duệ Bạch kịp phản ứng, Diệp Tang đã kéo lấy tay còn lại của hắn, định đỡ hắn đứng dậy. Nhưng ngay khi y vừa chạm vào cổ tay Doãn Duệ Bạch, sắc mặt y khẽ biến đổi:
“Linh lực của ngươi đâu?”
Doãn Duệ Bạch tim khẽ hẫng một nhịp, lập tức quay mặt sang bên:
“Không liên quan đến ngươi.”
Thật khó mà giải thích rõ ràng, y lười phải phí lời với tên này! Đợi khi ta khôi phục linh—
“Vậy thì vừa hay.”
Diệp Tang bỗng cúi người, một phát bế Doãn Duệ Bạch từ dưới đất lên, vác hắn lên vai rồi sải bước đến trước giường, sau đó thẳng tay ném xuống:
“Đỡ phải để ta trói ngươi lại.”
???
Doãn Duệ Bạch bị ném xuống giường, lập tức biến sắc:
“Diệp Tang, ta cảnh cáo ngươi đừng có làm càn, nếu không—”
Nếu không—
Hắn vốn định buông lời cảnh cáo, nhưng nhìn tình cảnh hiện tại—hắn chợt cảm thấy mình hoàn toàn không có chút khí thế nào. Quan trọng hơn là, trên người hắn giờ chẳng còn lấy một tia linh lực, còn có thể lấy gì để uy hiếp người được tôn là chí tôn của LãmTước Thiên…
Sắc đẹp mê hoặc lòng người ư?
Y vừa định trở mình bỏ chạy, đã bị Diệp Tang giữ chặt hai cổ tay, mạnh mẽ ấn xuống giường. Hơi thở nóng hổi phả qua bên má , Doãn Duệ Bạch ngửa đầu nhìn bắt gặp trong đôi mắt kia sự lạnh lùng xen lẫn tia nóng bỏng khó đoán:
“Nếu không thì sao?”
Chết tiệt, quen biết bao lâu rồi, chẳng lẽ tên này định thật sự làm vậy?
Doãn Duệ Bạch bỗng dưng thấy căng thẳng, ngay cả hàng mi cũng khẽ run rẩy.
Diệp Tang nhìn xuống,cảnh tượng trước mắt hệt như bên dưới hắn đang có một con thỏ nhỏ run rẩy, đáng thương hại, trông vừa đáng yêu đến mức dựng lông, vừa muốn trốn thoát nhưng lại không sao thoát nổi.
Diệp Tang bỗng khẽ bật cười, đôi mắt và hàng mày của hắn vẫn đẹp đến mức khiến người ta tim đập loạn nhịp. Thế nhưng, bàn tay còn lại của hắn lại chẳng chút do dự mà kéo mạnh dải dây buộc bên hông Doãn Duệ Bạch…
Hôn phục đỏ rực từ từ tuột xuống, từng cái rơi khỏi mép giường, chậm rãi rơi trên nền đất.
“Chẳng qua chỉ trăm năm mà thôi, trong trận chiến Mạt Pháp năm đó ngươi đã tự mình nói gì trước bao người, đến giờ đã quên sạch rồi sao?”
Hàng trăm năm trước.
Trận chiến Mạt Pháp.
Chúng tiên của Lãm Tước Thiên ngã xuống, ánh thần quang chói lọi phủ khắp bầu trời, sau đó bị màn đêm thăm thẳm xâm thực, nhuộm thành sắc tối. Bầu trời như bị một dòng chất lỏng quỷ dị cuồn cuộn nuốt chửng từ xa đến gần, tràn ngập cả thiên địa!
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ba luồng thần quang từ ba món thần khí xé rách hư không, mang theo thế hủy thiên diệt địa, kéo tấm màn mở ra cho cuộc đại chiến!
Trong đêm tối vô tận, mọi ánh mắt đều ngước nhìn lên, thấy rõ ba món thần khí cùng chủ nhân của chúng.
Muôn pháp, chư tiên, không ai không chấn động.
Uyên Quang, Ứng Kiếp, Phách Da—mỗi một món đều là tuyệt thế chí bảo khiến cả trời đất kinh sợ!
Thế nhưng lúc này, ba món thần khí tuyệt thế ấy lại cùng tồn tại trong trạng thái tam kiếm cộng chủ!
Người đó dáng vẻ tuyệt mỹ vô song, tóc trắng như tuyết, mắt đỏ như lửa, khoác một thân trường bào hoa lệ thêu phù văn huyền bí. Hắn ngồi xếp chân hờ hững giữa không trung, ba món thần khí chậm rãi bay quanh, vô số thần quang chiếu rọi chói lòa!
Sau lưng y, một bộ hài cốt khổng lồ phủ phục , những đốt xương ngón tay giao nhau tạo thành ngai, cung kính nâng y .
Dưới chân bộ hài cốt, vô vàn ma tu lặng lẽ chờ lệnh, chỉ đợi một tiếng hạ lệnh của Ma Tôn.
Hình ảnh đến đây đột ngột dừng lại—
【Hệ thống (vỗ tay bốp bốp): Ký chủ quả nhiên xứng danh Ma Tôn vô địch của Cửu Vực Vu Phồn . Khi ấy trạng thái tam kiếm cộng chủ cũng quá ngầu rồi đấy chứ! Tuy nói hiện giờ tóc đen cũng rất ổn, nhưng tóc bạc mắt đỏ đúng là phúc lợi cho hội mê “bạch mao” mà aaa!! Rồi sao nữa, rồi sao nữa? Lúc đó ngài đã nói câu gì ở một trường hợp như thế để khiến Diêu Quang Tiên Tôn nhớ mãi không quên suốt bao năm nay hả?!】
Doãn Duệ Bạch khó nhọc vò đầu bứt tai, nghĩ mãi mà không ra:
“Lâu quá rồi, ta không nhớ.”
【Hệ thống: Không thể nào! Chuyện quan trọng vậy mà ký chủ lại quên được á?!】
Doãn Duệ Bạch thản nhiên:
“Ta đến bữa tối hôm qua tăng ca ăn gì còn chẳng nhớ, ngươi còn trông mong ta nhớ nổi một câu nói hai mươi mấy năm trước sao?”
【Hệ thống: Không phải hai mấy năm trước đâu, ngài ở hiện thế mới có hai mươi lăm năm, nhưng trong sách thì đã trôi qua hai trăm năm mươi năm rồi!】
Doãn Duệ Bạch:
“…Đã gọi là ta xuyên vào sách thì đưa sách đây, để ta lật xem tình tiết!”
【Hệ thống: Sách đang ra chap đều, ngài phát triển tới đâu, truyện viết tới đó.】
Khoé miệng Doãn Duệ Bạch giật giật:
“Ra là ngươi chẳng biết cái khỉ gì luôn hả? Đây gọi là xuyên sách kiểu quái gì vậy?!”
【Hệ thống: Không đi theo lối mòn! Tình tiết của ngài, do ngài làm chủ, chúng ta chơi là chơi sự chân thật!】
Doãn Duệ Bạch mặt đầy chán ghét:
“…Chậc.”
【Hệ thống: Hay là ngài thử nhớ lại kỹ hơn cái bối cảnh lúc đó xem?】
Doãn Duệ Bạch:
“Lúc đó người đông như kiến, ta còn nhớ nổi mình đã nói gì chắc? Với lại, ta xưa nay cũng chẳng có lời nào hay ho dành cho Diệp Tang, đoán chừng toàn mấy câu chọc tức hắn thôi.”
“Ngươi nói xem, đường đường là đệ nhất Tiên Tôn của Lãm Tước Thiên, mà cũng mặt dày nhớ thù lâu vậy à?”
【Hệ thống: Nhìn thế chứ ta lại thấy không giống nhớ thù đâu, trông cứ như là… ngài nói mấy lời kiểu lấy thân báo đáp ấy?】
Doãn Duệ Bạch tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi:
“Ta làm sao có thể nói ra thứ lời vớ vẩn đó được? Ta bắt y quỳ xuống lấy thân báo đáp còn có lý hơn đấy!”
【Hệ thống: Ồ hố~ Ký chủ đúng là bụng dạ sói lang, thật đáng khen! Nhưng nhìn cảnh tượng bây giờ xem, chẳng phải điều đó đang thành hiện thực rồi sao?】
Doãn Duệ Bạch giận đến gân xanh giật giật:
“Cút!”
【Hệ thống: Tuân lệnh!】
Kết thúc cuộc đối thoại với hệ thống, lúc này Doãn Duệ Bạch bị Diệp Tang đè trên giường, y khẽ mím môi.
Trong trăm năm qua, y và Diệp Tang vẫn luôn ở thế đối địch. Huống hồ trận chiến Mạt Pháp khi đó là trận chiến quan trọng bậc nhất giữa Lãm Tước Thiên và Vu Phồn Cửu Vực, trước khi giao đấu y chắc chắn không thể buông lời tử tế với hắn,tám chín phần là những câu nhục mạ.
Nhưng Diệp Tang, thân là người đứng đầu Lãm Tước Thiên, lẽ ra đối với loại lời lẽ ấy phải khinh thường mới đúng. Rốt cuộc là câu gì… khiến y…
“Nhìn vẻ mặt của ngươi, chắc là đã không nhớ mình từng nói gì rồi.”
Trúng phóc. Hoàn toàn không nhớ gì cả.
Doãn Duệ Bạch thầm nghĩ.
Giữa hai người chúng ta quan hệ “keng keng keng” kiểu chết sống không đội trời chung thế này, không cho tí gợi ý có phải quá ác rồi không?
Diệp Tang nhìn khuôn mặt trông vô tội của hắn, nói chậm rãi:
“Cái giường này, ngươi hài lòng chứ?”
Doãn Duệ Bạch lập tức mờ mịt:
“Hả?”
Cái giường này, ngươi hài lòng chứ?
Cái… gì cơ? Ý… gì?
Doãn Duệ Bạch chớp mắt liên tục, không dám tin nhìn Diệp Tang trước mặt.
Đại ca, hài lòng cái gì? Hài lòng gì? Hài cái lòng?!
Diệp Tang giữ chặt tay hắn, tự tiện gật đầu kết luận:
“Hài lòng thì tốt.”
Ai nói là hài lòng chứ?!
“Ngươi định làm gì—ưm… ưm…”
…
Ba ngày sau.
Doãn Duệ Bạch khó khăn lắm mới mở mắt ra, toàn thân chỉ cảm thấy rã rời vô lực, tựa như thân thể này đã không còn là của mình nữa.
Không ngờ được, có người một khi hóa thành cầm thú thì—
Hắn chính là cầm! Thú!
Doãn Duệ Bạch còn đang bực bội đến nghiến răng, hoàn toàn không nhận ra trong hư không, một thanh tiến độ trống rỗng bấy lâu nay bỗng lóe lên quang mang rực rỡ, trượt mạnh về phía trước!
Thanh tiến độ vốn ở giữa rỗng tuếch, nay hóa thành màu vàng kim lấp lánh, bất ngờ dịch chuyển!
【Hệ thống: Chúc mừng ký chủ! Chúc mừng ký chủ! Linh lực bắt đầu đột phá khỏi mức 0 rồi!!! Đây là sức mạnh của tình yêu! Đây là kỳ tích của tình yêu!!!】
Mẹ nó tình yêu với kỳ tích cái rắm ấy!
Hắn nằm bẹp trên giường, hoàn toàn không nhúc nhích nổi, toàn thân đầy dấu vết xanh tím, eo gần như bị ai đó bóp gãy, hai chân co quắp vẫn không ngừng run rẩy nhẹ… Nói thật, cả đời này hắn chưa từng trải qua chuyện gì như vậy, dù là ở thế giới cũ hay là sau khi tẩu hỏa nhập ma đến hiện đại cũng chưa bao giờ có.
Xét theo lý thì không đúng , chẳng qua chỉ là song tu thôi, thân thể đâu đến mức bị xếp đặt đến mức này, yếu ớt đến nỗi không nhấc nổi tay chân… Hắn thậm chí chẳng nhớ nổi bản thân đã ngất đi bao nhiêu lần trong quá trình ấy. Hừ, đại khái vẫn là bởi vì mất hết linh lực nên mới ra nông nỗi này.
Chỉ là, hắn thật sự không ngờ Diệp Tang—người xưa nay nổi tiếng thanh tâm quả dục—vậy mà trong phương diện này lại hoàn toàn không biết tiết chế. Nói ra chắc chẳng ai tin nổi.
Ai mà chẳng biết, hắn và Diệp Tang vốn là chân mệnh đối địch, không đội trời chung. Hơn trăm năm qua, những trận đại chiến giữa tiên và ma đã từng rung chuyển cả cửu thiên, cả hai đều là loại liều mạng thật sự, chém giết không biết mệt.
Thế mà ai có thể tin nổi, chỉ mới hai ngày trước, bọn họ lại thật sự song tu rồi?! Cái loại “phúc lợi” thường chỉ xuất hiện ở phiên ngoại của mấy bộ truyện dài, thế mà hai người lại done luôn trong… chương thứ hai??!!!
Cái quái gì vậy, rốt cuộc đây là thể loại sách gì, sao lại có thể phá hết mọi lẽ thường như thế?
Tuy nói lúc đầu hắn mất hết linh lực, đúng là bị tên khốn ấy cưỡng ép đè dưới thân, nhưng nếu hỏi hắn về sau có “sướng” không, thì câu trả lời của hắn hẳn là—
【Hệ thống: Sướng?】
Doãn Duệ Bạch giật nảy, suýt chút nữa lăn thẳng xuống giường:
“Đừng có tự tiện xen vào!”
【Hệ thống: Ký chủ đúng là chẳng hề biết e thẹn, nửa đoạn sau còn khóc lóc cầu xin, kết quả lại càng khiến Tiên Tôn hăng hái hơn…】
Doãn Duệ Bạch gắng sức nâng đầu, nghiến răng nghiến lợi biện hộ:
“Ngươi có tin ta kiện ngươi tội phỉ báng không?”
【Hệ thống: Tin】
Doãn Duệ Bạch hừ lạnh một tiếng:
“Coi như ngươi biết điều.”
【Hệ thống: Nhưng ta có ghi âm lại rồi】
Doãn Duệ Bạch nghẹn lời, muốn nói rồi lại thôi.
Đồ công nghệ hiện đại vô sỉ hạ lưu!
【Hệ thống (nở nụ cười “dịch vụ”): Tiến độ thay đổi thì phải ghi chép cẩn thận, sau này nếu giá trị có biến động còn có cơ sở chứng minh. Ngài nói xem có đúng không?】
Doãn Duệ Bạch khẽ cười khẩy:
“Với cái kiểu mỗi lần chỉ +0,01% của ngươi, chút giá trị nhỏ nhoi ấy mà cũng đáng để ghi chép sao?”
【Hệ thống: Ai nói lần này chỉ +0,01%? Ký chủ tự mình nhìn con số trên thanh tiến độ đi】
Nghe vậy, Doãn Duệ Bạch ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong hư không, nơi thanh tiến độ màu vàng kim giống như vạch máu, phía đuôi hiện lên ba con số chói lóa đang đung đưa qua lại bắt mắt:
1,88%
Thông thường… loại chuyện đó một lần chỉ tăng 0,01%, vậy mà Diệp Tang một lần đã nhảy vọt lên 1,88%?!
Chuyển đổi lại… chẳng phải nghĩa là tên đó một lần tương đương 1,88 lần người bình thường sao???
【Hệ thống: ………………………?】
【Hệ thống: Ngài tính kiểu gì ra 1,88 lần vậy??? Đó là 188 lần! Ký chủ rốt cuộc là dốt thật hay là không nỡ thừa nhận Tiên Tôn quá mạnh mẽ hả?!】
188 lần? Một trăm tám mươi tám… lần?
Đồng tử Doãn Duệ Bạch chấn động, không dám tin:
“Tu sĩ chẳng phải vốn nổi tiếng thanh tâm quả dục sao? Bọn ta ma tu mới là loại phóng túng vô độ chứ! Bảo sao ta thấy cả người như bị phế, hoàn toàn không nhúc nhích nổi! Diệp Tang hắn rốt cuộc có cấu tạo sinh lý gì vậy? Quá khủng khiếp rồi…”
【Hệ thống: Ta cảm giác hắn còn chưa dùng hết sức đâu, tại ngài yếu như gà thôi】
Doãn Duệ Bạch suýt chút nữa muốn bóp nát hệ thống bằng tay không:
“…Cút!”
Mà cũng tại mất hết linh lực thôi, chỉ cần ta khôi phục lại linh…
“Nhắc mới nhớ, hắn đâu rồi?”
【Hệ thống: Ký chủ à, ngài đã mất tri giác nằm liệt giường hai ngày rồi đấy. Trong khoảng thời gian đó đều là Diêu Quang Tiên Tôn tự mình chăm sóc ngài, nhưng vừa nãy có vẻ bị thuộc hạ gọi đi rồi. Dù sao ba ngày không xử lý , công vụ của Lãm Tước Thiên, e là việc chất thành núi, đành phải đi xử lý một chút】
Vừa nghe Diệp Tang đã rời đi, Doãn Duệ Bạch lại liếc sang con số 1,88% chói lọi kia, không biết nghĩ đến cái gì mà lập tức lấy lại sức lực, bật dậy ngồi trên giường, hai tay hợp lại định vận linh lực:
“Hắn không ở đây thì càng tốt!”
【Hệ thống: Ký chủ, ngài vừa khôi phục linh lực đã vội vàng sử dụng, là có chuyện gì cấp bách đến mức phải làm ngay sao?】
Động tác kết ấn trên tay Doãn Duệ Bạch không hề dừng lại:
“Đương nhiên là đi tìm ba bảo bối vợ yêu của ta rồi!”
【Hệ thống (ngẩn người): Ngài lấy đâu ra vợ? Rõ ràng bất kể là ở thế giới này hay thế giới kia, ngài đều là một con chó độc thân tuyệt đối, xử nam đến không thể xử hơn… Khoan đã, cái ‘vợ yêu’ mà ngài nói chẳng lẽ là chỉ…】
Doãn Duệ Bạch hoàn toàn không để ý đến hệ thống, linh thức trong nháy mắt khuếch tán ra ngoài, lan khắp thế giới, nhanh đến mức chẳng khác nào bật chế độ định vị toàn cầu!
Tuy mới chỉ khôi phục chưa đến 2% linh lực, nhưng Doãn Duệ Bạch ở thời kỳ toàn thịnh chính là đại ma đầu khiến cả giới tu chân phải kiêng dè. Thế nên, dù chỉ một lớp linh lực mỏng, cũng tương đương với công lực mà một tu sĩ bình thường phải khổ luyện mấy chục năm mới đạt được.
Thế nhưng ngay lúc linh lực của hắn vừa cảm nhận được một tia dao động, tim còn chưa kịp đập mạnh thêm một nhịp, thì…
Linh lực đột ngột ngưng bặt, trong khoảnh khắc tiêu tán sạch sẽ.
“Chuyện quái gì vậy? Ta vừa mới khôi phục linh lực mà? Sao… đã hết sạch rồi?”
【Hệ thống (nhún vai): Trước khi tiến độ đạt 100%, linh lực của ký chủ sẽ bị giới hạn sử dụng. Quy tắc giới hạn được tính dựa trên tỉ lệ linh lực ngài đã khôi phục. Ví dụ như lần nãy ngài vừa kích hoạt linh thức, tuy chỉ duy trì chốc lát, nhưng cũng đã hút cạn 1,88% hiếm hoi ấy rồi】
Doãn Duệ Bạch cạn lời:
“Không phải chứ? Mới xài một tí đã sạch bách? Là có tích sự gì hả?!”
【Hệ thống: Lần tới ký chủ có thể tích trữ nhiều linh lực hơn, như vậy sẽ không dễ bị đứt gánh giữa đường】
Doãn Duệ Bạch bĩu môi:
“Cái thứ này tích trữ kiểu gì?”
【Hệ thống (cười kiểu mẹ hiền): Ngài hiểu mà~】
Doãn Duệ Bạch bừng tỉnh, hít ngược một hơi khí lạnh:
“Đừng nói là nhất định phải cùng tên khốn Diệp Tang đó ‘giao lưu sâu sắc’ nhé? Đổi người được không?”
【Hệ thống: Thật ra… cũng không phải không được. Theo thiết lập, chỉ cần phát sinh quan hệ là có hiệu quả, không yêu cầu bắt buộc phải là Diêu Quang Tiên Tôn. Nhưng mà… ngài nói muốn đổi người, một chiến sĩ thuần ái tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận đâu】
Doãn Duệ Bạch: “?”
Hắn cũng không suy nghĩ sâu lời hệ thống nói. Tuy thời gian vừa rồi linh thức chỉ duy trì trong chốc lát, nhưng Doãn Duệ Bạch vẫn kịp trong khoảnh khắc bắt được tung tích của “vợ yêu”. Không ngờ sau bao nhiêu năm xa cách, “vợ yêu” từng khiến hắn kiêu ngạo đến thế lại chẳng còn ở tiên ma giới, mà lại lưu lạc… đến nhân gian?
Ta không ở bên cạnh, vợ chắc chắn đã chịu đủ khổ cực rồi! Không ngờ còn bị lưu lạc đến nhân gian!
Nhưng mà… hình thái sao trông kỳ quái vậy?
Doãn Duệ Bạch hơi nhíu mày. Lúc này trong đầu hắn toàn là ý niệm phải lập tức tìm được “vợ yêu”, hận không thể ngay tức khắc rời khỏi Lãm Tước Thiên!
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng lục tung khắp tủ tìm quần áo. Điều khiến hắn không ngờ là, những đồ vật từng thuộc về hắn vậy mà vẫn còn nguyên vẹn ở đây, hơn nữa từng món đều được bảo quản cực kỳ tốt—giống như… đã có ai đó dọn sạch toàn bộ Cực Lạc Điện của hắn bên Vu Phồn Cửu Vực mang sang vậy.
E rằng không chỉ thế. Ngay cả những món hắn từng mặc, từng dùng trong cung năm xưa cũng đều được giữ gìn gần như mới tinh.
Ngoài những vật cũ, còn có không ít y phục mới—thoạt nhìn cũng biết rõ là chuẩn bị riêng cho hắn. Vì sao chắc chắn như vậy? Bởi Diệp Tang xưa nay chưa từng mặc đồ đen, mà kiểu đen tuyền phối vàng kim lộng lẫy này, trong Lãm Tước Thiên cũng không ai dám khoác lên người. Ngoại trừ Kiếm Ma Bạch Dạ—cũng chính là hắn, Doãn Duệ Bạch.
Sau khi mặc chỉnh tề, cuối cùng Doãn Duệ Bạch cảm thấy toàn thân thoải mái hơn hẳn. Hắn bước tới cửa phòng, nhưng ngay khi vừa mở cửa, một luồng sáng trắng bỗng chắn ngang trước mặt!
Đôi mắt Doãn Duệ Bạch khẽ sáng lên, hắn vươn tay khẽ búng nhẹ vào luồng sáng ấy. Ánh sáng gợn sóng như nước lan tỏa, dần hiện ra hình dáng một thanh tiên kiếm hoàn mỹ.
“Đây chẳng phải là Lạc Thủy Tà Nguyệt sao?” Doãn Duệ Bạch dùng bàn tay lướt dọc thân kiếm, lại làm ra vẻ tò mò thò đầu nhìn quanh:
“Tiểu ca nhà Giải gia không sợ cực nhọc, cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho Diêu Quang Tiên Tôn à?”
“Là Thiên Tôn.” Người cầm kiếm lạnh như băng, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự nhấn mạnh không cho phép phản bác.
Thiên Tôn? Cái quái gì mà Thiên Tôn?
【Hệ thống: Ấy là Diêu Quang Thiên Tôn đấy, khụ khụ, sau này phải đổi cách xưng hô gọi là Thiên Tôn rồi】
Lại thăng chức nữa hả?
Đây chẳng phải giẫm lên xác ta mà leo lên cao hay sao?
Doãn Duệ Bạch bật cười khẩy, giọng mang theo mấy phần trào phúng:
“Ta mới chợp mắt mấy chục năm thôi mà cái tên Diệp Tang này lại leo lên thành ‘Thiên Tôn’ rồi? Các người tâng bốc hắn cũng quá mức đấy nhỉ? Cẩn thận kẻo đưa hắn lên càng cao, ngã xuống lại càng thảm.”
Người trước mặt lạnh lùng liếc Doãn Duệ Bạch một cái, còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh hắn đã vang lên một giọng nói ồn ào:
“Cái gì mà ‘mới mấy chục năm’? Ngươi rõ ràng đã nằm thẳng cẳng những hai trăm năm mươi năm rồi đó!! Ca, mau cất Lạc Thủy Tà Nguyệt đi, ngươi còn không hiểu tên ma đầu này sao? Cẩn thận kẻo hắn cướp luôn kiếm tế khí của ngươi đấy! Tên này là tái phạm, trọng phạm, truy nã phạm! Bao nhiêu tiên khí, bảo vật, tâm huyết trăm năm của người ta đều bị hắn hô một tiếng ‘lấy chơi’ là bay sạch rồi!”
Doãn Duệ Bạch nghe vậy bật cười, ánh mắt thoáng mang chút giễu cợt nhìn người vừa nói:
“Lâu ngày không gặp, ngươi vẫn ồn ào như thế. Học hỏi chút từ ca ca ngươi đi, một câu chưa từng vượt quá bốn chữ, gọn gàng súc tích! Có phải không, Giải gia tiểu ca ca?”
“Ma đầu, bớt làm bộ làm tịch đi, đừng có mà dây dưa làm thân với ca ca ta! Cái tính ngươi, ta còn không biết ngươi đang tính toán gì chắc?!”
Người nói trông tuổi còn trẻ, dáng vẻ tuấn tú dễ nhìn, nhưng trong giọng nói chứa bảy phần không phục. Chỉ thấy hắn vòng ra đứng chắn trước Doãn Duệ Bạch, giọng điệu càng lúc càng vô lễ:
“Ngươi nói xem, chết rồi mà còn bò dậy làm gì? Lại định hại nhân gian một phen nữa sao? Nếu không phải tôn chủ của chúng ta ngày ngày dốc hết—”
“A Tuấn, ngậm miệng.”
Người mặt lạnh thu lại tiên khí trong tay, hơi nhíu mày quát khẽ, âm thanh không lớn nhưng lại mang áp lực không thể chống cự.
Mỹ thiếu niên được gọi là A Tuấn bĩu môi, đôi mắt đẫm nước ấm ức chớp chớp.
“Tôn thượng, mời ngài quay về.”
Doãn Duệ Bạch nhìn người đàn ông mặt lạnh đang chắn trước mặt mình, thầm nghĩ: Tên Giải Sơ Nhai này đúng là chẳng thay đổi chút nào.
Thân là Tả Tư Mệnh của Lãnh Tước Thiên, bên người mang theo Lạc Thủy Tà Nguyệt—một thanh tiên khí bán thần cấp khiến người ta thèm nhỏ dãi—dáng vẻ thì chính trực đến mức còn hơn cả Hoắc Hương Chính Khí Hoàn*, mà tính tình lại lạnh như băng, không thích nói nhiều, giao tiếp với ai cũng ngắn gọn súc tích, một câu chưa bao giờ vượt quá bốn chữ. Dùng cách nói của hiện đại thì—ngầu lòi, tiết kiệm băng thông.
“Nghe thấy chưa? Ca ca ta bảo ngươi quay về phòng đó! Đừng không biết điều! Không phải ai cũng như tôn chủ, coi ngươi như sinh mệnh, hết mực cưng chiều nuông chiều đâu! Người đi khỏi đây một chút thôi mà còn phải để cả hai vị Tư Mệnh của Lãnh Tước Thiên đứng canh cửa nữa đấy!”
Kẻ lắm lời này chính là mỹ thiếu niên tên Giải Tuấn, Hữu Tư Mệnh của Lãnh Tước Thiên. Hắn và Giải Sơ Nhai không phải anh em ruột, nhưng tình cảm lại còn thân thiết hơn cả anh em ruột. Bản mệnh tiên khí của hắn là Trục Nhật Đao, cũng được xem là một món tiên khí không tồi. Nhưng nếu so với Lạc Thủy Tà Nguyệt thuộc cấp SSR, thì Trục Nhật Đao nhiều lắm cũng chỉ xếp hạng SR mà thôi.
Năm xưa, phụ thân của hai người—Lão Giải—từng là một nhân vật phong vân trong Lãnh Tước Thiên! Thế nhưng không hiểu vì sao ông vẫn luôn không con cái. Mãi đến sau này, trong một lần xuống nhân gian, ông gặp một đứa trẻ mồ côi trong chiến loạn liền đem về nhận nuôi, đặt tên là Giải Sơ Nhai.
Kết quả, vừa nhận nuôi xong thì phu nhân nhà họ Giải bất ngờ mang thai. Lão Giải tin rằng đó là phúc khí do Tiểu Sơ Nhai mang đến, vì vậy không những không thiên vị con ruột, mà còn yêu thương, coi trọng Sơ Nhai hơn cả con đẻ! Thậm chí ngay cả món tiên khí trân quý nhất của Giải gia—Lạc Thủy Tà Nguyệt, cũng được trao cho Sơ Nhai, còn con ruột thì chỉ được nhận món thứ cấp là Trục Nhật Đao.
Hai anh em này đều cực kỳ xuất chúng, được xem như kỳ tài trăm năm có một của Lãnh Tước Thiên. Lạc Thủy Tà Nguyệt trao cho người anh không cùng huyết thống—nếu như người em có chút tư tâm, chỉ sợ đã sớm diễn ra một vở “thiếu gia thật - thiếu gia giả tranh đoạt gia sản” rồi.
Nhưng kết quả là, Giải Tuấn còn yêu quý vị ca ca này hơn cả cha mẹ hắn, không những không chút bất mãn, mà còn cảm thấy chuyện này hoàn toàn hợp lẽ, vui mừng cho ca ca hơn cả khi chính mình nhận được.
Cho nên, chuyện Giải Tuấn là một đệ đệ cuồng huynh trưởng đã sớm là điều ai ai cũng biết.
Doãn Duệ Bạch nhoẻn miệng cười, nhướng mày nhìn hai người:
“Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn cản ta ra vào sao?”
【Hệ thống: Ký chủ à… tuy nói thế nhưng… giờ ta thật sự không đánh lại họ đâu】
Doãn Duệ Bạch cười nhạt:
“Hừ, ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Ví như bây giờ—ta lại không muốn đi nữa rồi.”
Lời vừa dứt, hắn lùi nửa bước, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa ngay trước mặt hai người.
【Hệ thống (chậm rãi giơ ngón tay cái): … Ký chủ đúng là biết tiến biết lùi】
Hai anh em bị ăn bơ ngay trước cửa, đứng ngoài mà mặt đầy khó hiểu.
Giải Tuấn cau mày, khó nhịn được thắc mắc:
“Ca, huynh nói xem, tôn chủ rốt cuộc nhìn trúng tên ma đầu này ở điểm nào chứ?”
Giải Sơ Nhai:
“Không biết.”
Giải Tuấn chống cằm trầm ngâm:
“Tuy nói tên ma đầu này đúng là có một khuôn mặt tuyệt sắc, nhưng tôn chủ đâu phải hạng người động lòng vì sắc đẹp… Chẳng lẽ là coi trọng tài luyện khí của hắn? Cũng không đến nỗi, tôn chủ vốn đã có bản mệnh thần khí của riêng mình—Nguyệt Ảnh mà…”
Giải Sơ Nhai:
“Đừng đoán bừa.”
Giải Tuấn khoác vai ca ca mình, cười tươi rói:
“Được rồi được rồi, không đoán thì thôi. Nhưng ca này, huynh có cảm thấy từ sau khi tên ma đầu kia sống lại, tâm trạng của tôn chủ hình như tốt lên nhiều không? Sáng nay lúc ngài ấy ra ngoài… ta còn thấy hình như khóe miệng có ý cười đấy! Ta trăm năm nay chưa từng thấy tôn chủ cười, suýt tưởng mình nằm mơ luôn!”
Giải Sơ Nhai:
“Có.”
“Quả nhiên! Ca huynh cũng nhận ra rồi ha ha ha ha!”
Bên trong phòng, Doãn Duệ Bạch đóng cửa lại, ngửa đầu nhìn vào hư không, cười lạnh:
“Diệp Tang đúng là có bệnh. Hai anh em nhà họ Giải—dù gì cũng là Tả Hữu Tư Mệnh của Lãnh Tước Thiên—mà lại bị điều đến để canh cửa cho ta? Đầu hắn chắc bị kẹt ở cửa rồi?”
【Hệ thống: Ờm… cái này… khó mà giải thích】
Doãn Duệ Bạch khoát tay:
“Thôi bỏ đi. Đã không cho đi cửa chính, ta nhảy cửa sổ chắc được chứ?”
Hắn bước đến bên cửa sổ, vừa mở ra đã một tay chống lấy khung, nhẹ nhàng xoay người trèo xuống. Vốn tưởng rằng mình sẽ có một cú tiếp đất gọn gàng, tư thế cực ngầu, kết quả lại “bụp” một tiếng—thẳng thớm rơi vào một vòng tay ấm áp, rắn chắc.
Ngay sau đó, hắn liền đối diện một đôi mắt sâu thẳm khó dò.
Phi, xui xẻo thật! Vừa ra cửa đã đụng phải ôn thần.
“A Duệ, định đi đâu vậy?”
Giọng nói của người này, lạnh lẽo mà lại mang theo một chút dụ hoặc mơ hồ, hơn nữa còn vô cùng khéo léo—nhiều một phần sẽ trở nên ngấy, ít một phần lại quá nhạt nhẽo. Thế mà hiện giờ nghe hắn nói, đúng là khiến người ta muốn say đến điên.
Cảm nhận được luồng linh lực đang bùng nổ từ đối phương, Doãn Duệ Bạch khẽ cười hì hì, giả vờ phong tình đưa tay quàng lên cổ hắn, giọng mềm nhũn:
“Ta nhớ ngươi mà, phu quân à~ Chẳng phải vì quá nhớ nên mới vội trèo cửa sổ để gặp ngươi sao? Tân hôn mới ba ngày, ngươi nhẫn tâm để ta cô phòng chiếc bóng, tự mình thương cảm à?”
Hắn còn cố tình nhấn giọng trêu đùa:
“Ta rõ lắm, đêm đó… ngươi vẫn chưa tận hứng đâu, đúng không?”
Lời vừa dứt, Diệp Tang trước mắt vẫn chưa có biểu cảm gì quá rõ rệt, nhưng phía sau hắn, từng đợt tiếng hít khí lạnh khó tin lại vang lên từng đợt
Cơ thể Doãn Duệ Bạch khẽ cứng lại, sau đó hắn hơi nghiêng đầu, lén liếc về phía sau lưng Diệp Tang.
Chỉ thấy ngay phía sau—người đông nghịt, vai kề vai, đầu kề đầu.
Các luồng tiên quang rực rỡ sáng chói đến mức khiến hắn suýt chói mắt.
Doãn Duệ Bạch:
“???”
【Hệ thống: Oa~ hóa ra phía sau Thiên Tôn là cả một biển người đó】
Tác giả có lời muốn nói
Tiểu kịch trường——
【Hệ thống: Tác giả đại đại, lần này CP tên gì vậy?】
Mỗ Lung: Để ta nghĩ xem… A Duệ, Diệp Tang… Nhuyễn, Đường… Hay gọi là CP “Kẹo Dẻo” (Soft Candy) nhé?! Nghe là thấy ngọt rồi! Ta đúng là thiên tài!
Doãn Duệ Bạch:
“Hay lắm, theo quy tắc đặt tên thì người đứng trước là công! Diệp Tang, lăn xuống dưới làm thụ đi!”
Diệp Tang:
“…”
Hệ thống:
“??”
Mỗ Lung:
“???”