Hồ Hiển Thánh xấu hổ, Hoàng Phượng thì lại không chút khách khí: “Đừng nghĩ đẹp như thế, Đại Minh phủ có bao nhiêu Sơn Hải? Mỗi năm mấy người chết? Nào có nhiều như vậy để cải tạo! Thần văn của Đằng Không và Lăng Vân thì không được, độ bền quá thấp, không có biện pháp mở rộng thành bí cảnh, Sơn Hải mới được, ngươi ngẫm lại đi, một năm Đại Minh phủ có mấy Văn Minh sư chết đi? Một năm có thể cải tạo mấy bí cảnh? Một lần thu phí 1 vạn điểm công huân là nhiều, ba bốn năm mới có một lần, sao đủ dùng!”
Tô Vũ đã hiểu, dù thế hắn vẫn chấn động: “Vậy thì có thể mở rộng nghiệp vụ đến đại phủ khác, không ai chê mình có nhiều bí cảnh đúng không?”
Hồ Hiển Thánh ho khan một tiếng: “Một mình ta không cắt được mảnh nhỏ không gian, thứ này cũng không tiện mang theo, phải để người khác mang thần văn tới tìm ta mới được, mấu chốt là bí cảnh đã cải tạo xong không dễ mang đi, bằng không ngươi cho rằng vì sao bí cảnh đều cố định một chỗ? Trong Thiên Đô phủ còn có thể tìm cường giả giúp đỡ dịch chuyển một chút, ngoài Thiên Đô phủ thì dịch chuyển như thế nào?”
“Sao ngài không kiến tạo phòng thí nghiệm như vậy ở đại phủ khác, hoặc là dứt khoát bán kỹ thuật. . .”
Hồ Hiển Thánh ngắt lời: “Vậy cũng cần ta chủ trì, quá phiền toái, phát tài bằng thứ này cũng không phải mộng tưởng của ta.”
Được rồi!
Một vị viện trưởng có mộng tưởng, tuy rằng khốn cùng thất vọng sắp phá sản.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT