Lưu Hồng cũng không thèm để ý tới lời nhận xét của Ngô Kỳ, chỉ cười nhạt đáp: "Sớm mấy năm? Đúng là rất thú vị, bất quá bây giờ cũng không muộn, con đường tu luyện người sau vượt qua người trước nhiều vô số kể. Ngươi và ta chẳng qua vẫn chỉ là Đằng Không, mặt trên còn có Lăng Vân, Sơn Hải. . . Ai biết hắn có thể vượt qua hay không?"
"Ngươi rất xem trọng hắn?" Ngô Kỳ ngạc nhiên nhìn gã.
Lưu Hồng người này, mặt ngoài nhìn không ra cái gì, ưa thích cười, thoạt nhìn trông rất ngông cuồng, rất ngốc nghếch.
Trong học phủ có không ít người cho rằng Lưu Hồng rất ngu xuẩn.
Cùng Bạch Phong đấu đến mấy năm, thua nhiều thắng ít.
Dĩ nhiên, người sáng suốt đều biết, gã có thể chống đỡ trước mặt Bạch Phong mấy năm qua, rõ ràng cũng không dễ dàng gì.
Nhưng riêng Ngô Kỳ thì biết rõ, Lưu Hồng là kẻ lòng dạ sâu không thấy đáy, vả lại tính tình còn vô cùng ngạo khí.
Gã chướng mắt kẻ này, chướng mắt kẻ kia, chân chính có thể khiến Lưu Hồng xem trọng chẳng có mấy người.
Bao gồm cả chính mình. . . Ở trong mắt Lưu Hồng, đại khái cũng là một người bằng hữu có thực lực không tệ, IQ không tồi mà thôi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT