Tô Vũ cất tiếng: "Cửa địa ngục?"
Đại Chu vương gật đầu: "Ta không biết tình huống cụ thể, chỉ biết là trong Hỗn Độn sơn có một cánh cửa, thường được gọi là cửa địa ngục! Chính xác nằm ở đâu hay hình dáng thế nào thì ta không rõ ràng"
"Thế nhưng nó có liên quan đến Nhân Hoàng bệ hạ và Văn vương. Khi bọn họ khai phá thượng giới khả năng là đã đạt thành thỏa thuận gì đó với một vài sự tồn tại cổ lão, cửa địa ngục có lẽ là một cánh cửa thật, cũng có lẽ... là một cái giới hạn!"
"Giới hạn?"
Tô Vũ nhíu mày, Đại Chu vương vội nói: "Có thể là đường phân cách mà những vị cổ lão kia vạch rõ ra với Nhân tộc! Bên này cửa địa ngục là địa bàn của Nhân tộc, bên kia là địa bàn của cổ lão! Có phải như vậy hay không, ta không dám chắc, thế nhưng Ngục vương trông coi ở đó ngàn năm, khả năng là đã từng bị thương, có lẽ đã phải trải qua đại chiến. Ta không đồng ý qua bên đó!"
Y trầm trọng nói: "Bên kia khẳng định nhiều bảo vật! Cái này không cần phải nói, thế nhưng nguy hiểm cũng sẽ nhiều tới đáng sợ! Không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là Hỗn Độn sơn còn lưu lại không ít cự thú thời thái cổ, thậm chí là cự thú ngủ đông từ thuở Khai Thiên, hoặc là chúng vẫn bảo trì trạng thái mơ hồ, căn bản chưa từng tỉnh táo"
Tô Vũ mỉm cười: "Thượng giới quả nhiên còn có nhiều chỗ thú vị! Chỗ đó không ai có thể vào sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT