Hoàng Cửu lạnh lùng nói: "Tô Vũ, ngươi nói tới nói lui cũng chỉ là muốn giảm nhẹ sai lầm cho lão sư ngươi mà thôi. Nếu ta thật sự là người Liễu gia, năm xưa khi Liễu gia bị diệt, tất cả đều là do lão sư ngươi gây ra, bằng không Liễu gia vẫn sẽ là Liễu gia, oai hùng cát cứ một phương. Bây giờ ngươi gièm pha ta, kích thích ta, nói tha cho ta một mạng cũng chỉ là muốn khiến ta nói rằng Liễu Văn Ngạn không nợ ta, phải không?"
Tô Vũ yên lặng. Một lát sau, hắn mỉm cười, "Ngươi nói không sai."
Hoàng Cửu khôi phục bình tĩnh, "Tô Vũ, vậy ta hỏi ngươi, nếu ta thật sự là con cháu Liễu gia, khi ta mới sinh lại bởi vì lão sư ngươi làm liên lụy mà phụ mẫu đều mất, kém chút cũng mất mạng trên Chư Thiên chiến trường. Nếu không phải trưởng lão cứu ta thì ta đã sớm chết, ngươi nói xem ta có nên oán hay không?"
". . ."
Tô Vũ yên lặng một hồi mới mở miệng đáp: "Nên."
"Hừ!"
Hoàng Cửu cuối cùng cũng chiếm thế thượng phong, khinh thường nói: "Phải, lần này ngươi không giết ta là bởi vì ta có thể là con cháu Liễu gia, tài nghệ của ta không bằng ngươi, không địch lại ngươi, bị ngươi giết thì đó cũng là đáng đời. Nhưng việc này không liên quan tới việc ta có oán Liễu gia hay không. Đây căn bản không phải một chuyện. Nếu không phải Liễu Văn Ngạn chết sống cũng không chịu giao ra đa thần văn hệ truyền thừa, giao ra thần văn của Diệp Bá Thiên thì Liễu gia sẽ không gặp phải kiếp nạn. Liễu gia hủy diệt, Liễu Văn Ngạn chính là kẻ cần chịu trách nhiệm. Chẳng lẽ ngươi còn muốn tẩy trắng cho lão sư của ngươi?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT