Liễu Văn Ngạn cười nói: "Không phải ngươi không có hi vọng giết Nhật Nguyệt!"
"Hả?"
Liễu Văn Ngạn sờ sờ cằm, vuốt ve sợi râu, cười ha hả nói: "Tiểu tử, nếu ngươi muốn báo thù, ta sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi hãy cân nhắc hậu quả kĩ càng!"
Dứt lời, ông thầm truyền âm qua: "Sư phụ của ta thì ngươi cũng biết rồi đấy, thần văn của ông ấy đã truyền thừa cho ta, ngươi cũng từng nghe rồi! Năng lực ẩn giấu của ta không mạnh, nhưng ta có thể cho ngươi mượn thần văn dùng một chút, thần văn của Ngũ Đại rất mạnh, nếu biển ý chí của ngươi có thể tiếp nhận thì ta sẽ cho ngươi mượn dùng một thời gian. Thế nhưng thời gian không thể quá dài, bằng không, biển ý chí của ngươi sẽ bị nổ nát. Đến lúc đó, có thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong, ngươi muốn giết người nào thì sẽ dễ hơn rất nhiều!"
Hai mắt Tô Vũ phát sáng, thế này cũng được ư?
"Có thể mượn dùng ạ?"
"Cái khác thì đương nhiên khó, bất quá ta có điểm đặc thù, thần văn của ta vốn chính là mượn tới. . . Mấu chốt là độ dung hợp, độ phối hợp, cùng với cường độ biển ý chí của ngươi. Nếu như nó quá yếu, bị no bạo thì cũng đừng trách ta!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play