Chương 9: Trưởng thành như vậy có hợp lý không?

Mọi người đều bị vẻ ngoài điển trai của Thẩm Mộ làm cho kinh ngạc, mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Tất nhiên, cũng không thiếu những anti-fan tranh thủ châm chọc mỉa mai:

【 Bây giờ con người nông cạn đến vậy sao? Ai cũng chỉ nhìn vào ngoại hình? 】

【 Đúng vậy, Thẩm Mộ dù có đẹp trai đến mấy thì cũng không che giấu được nhân cách tệ hại của anh ta. 】

【 Dù thế nào tôi cũng sẽ anti Thẩm Mộ cả đời. 】

Phòng bình luận trở nên hỗn loạn.

Tuy nhiên, Thẩm Mộ hoàn toàn không hề hay biết, mà cho dù có biết, anh cũng chẳng mấy để tâm. Anh tham gia chương trình thực tế này chỉ vì đã ký hợp đồng, không muốn đền bù vì vi phạm. Còn những bình luận của cư dân mạng, anh chưa từng đặt vào phạm vi quan tâm.

Chẳng bao lâu, Thẩm Mộ dẫn theo Phó Nặc Nặc lên lầu, hai cha con cùng nhau thu dọn đồ đạc.

Nhân viên hậu trường cũng theo sau, khi họ nhìn thấy chiếc tủ quần áo quá rộng trong phòng ngủ của Thẩm Mộ thì đều không khỏi há hốc mồm.

Căn phòng này còn lớn hơn cả phòng ngủ tiêu chuẩn, quan trọng nhất là bên trong treo toàn những bộ đồ thời trang cao cấp mới nhất, tất cả đều là sản phẩm hàng hiệu đắt đỏ – chỉ cần một món cũng đã lên đến hàng chục ngàn.

【 Trời ơi, tôi thấy vài món là đồ đặt thiết kế riêng rồi đấy! 】

【 Thử hỏi có món nào không phải đồ thiết kế cao cấp không? 】

【 Đây chính là tủ đồ của người giàu sao? Xin phép rơi nước mắt vì nghèo. 】

 

Thẩm Mộ thu dọn hành lý với thái độ thong dong, ngay cả hành động đơn giản như sắp xếp đồ đạc cũng toát lên khí chất nghệ thuật cao nhã khiến người ta không thể rời mắt.

Nhưng vì thể lực không tốt, thu xếp xong xuôi, anh dựa vào tủ thở dốc một hồi lâu.

【 Vợ tôi ngay cả lúc thở dốc cũng đẹp trai như vậy. 】

【 Tiếng thở dốc này khiến tôi có chút... hình ảnh không thuần khiết trong đầu. 】

【 Bạn trên kia, tôi yêu cầu bạn viết lại hình ảnh đó ra! Tôi có bút đây! 】

Sau khi Thẩm Mộ thu xếp xong hành lý, cả đoàn lại di chuyển sang phòng của Phó Nặc Nặc.

Phòng của cậu bé được trang trí cực kỳ ấm áp và đáng yêu. Vừa bước vào, ai cũng thấy tâm trạng trở nên nhẹ nhàng và vui tươi hơn hẳn.

Phó Nặc Nặc phải hoàn thành một nhiệm vụ – tự mình thu xếp hành lý.

Cậu bé cũng không phụ lòng mọi người, từ một góc phòng lôi ra chiếc vali nhỏ của mình, mở ra rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Vừa sắp xếp, cậu vừa lẩm bẩm một mình, trông vô cùng dễ thương.

Đầu tiên, cậu xếp vài bộ quần áo vào vali, sau đó chợt lóe lên suy nghĩ:

“Lỡ như đến đó trời mưa thì sao?”

Thế là cậu lấy thêm một chiếc áo mưa màu vàng bỏ vào vali.

Sau khi xếp xong đồ đạc gần như đầy đủ, cậu đứng yên một lúc, rồi xoa bụng nhỏ, lẩm bẩm:

“Chắc mình sẽ bị đói!”

Thế là lại lạch bạch chạy đi tìm vài bịch đồ ăn vặt và mấy hộp sữa bỏ vào vali.

Sau đó, như bừng tỉnh, cậu ngẩng đầu nói lớn:

“Đúng rồi! Còn phải đánh răng rửa mặt nữa!”

Nói xong, lại chạy vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt, kem đánh răng và bàn chải.

Chuỗi hành động của Phó Nặc Nặc khiến mọi người đều tan chảy vì đáng yêu.

Các người lớn đều mỉm cười nhìn cậu bé thu dọn hành lý.

Người xem trên mạng cũng nhanh chóng để lại bình luận:

【 A a a, muốn bắt cóc cậu nhóc về nuôi quá! 】

【 Vừa lẩm bẩm vừa làm việc trông đáng yêu chết mất! 】

【 Lại thêm một ngày bị dụ muốn sinh con rồi! 】

Cuối cùng, Thẩm Mộ và Phó Nặc Nặc đã thu dọn xong xuôi, hai cha con kéo hành lý cùng nhau xuất phát.

Cả hai đều có nhan sắc nổi bật, kéo vali đi bên nhau giống như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

Không lâu sau, họ ngồi lên xe của tổ chương trình để đến địa điểm quay tiếp theo.

Hơn một giờ sau, xe dừng lại. Nhân viên thông báo đã đến nơi.

Thẩm Mộ vì mệt nên ngủ một giấc trên xe, khi tỉnh dậy, anh cùng Phó Nặc Nặc xuống xe.

Ngay khi vừa xuống, cả hai cha con đều ngây người vài giây vì khung cảnh trước mắt quá đẹp.

Địa điểm lần này là một nơi giống như “thế ngoại đào nguyên” – sát núi gần sông.

Từ bên quốc lộ, có một lối bậc đá dẫn lên sườn núi, trên đó có vài ngôi nhà nhỏ bằng đá – chính là nơi ở của họ trong chương trình.

Xung quanh nhà có suối nhỏ chảy qua, bao quanh là những dãy núi lớn, cảnh sắc tươi mát khiến người ta cảm thấy bình yên và dễ chịu.

Người xem livestream cũng không khỏi trầm trồ:

【 Quá đẹp! Quả thật là chốn đào nguyên trong mộng. 】

【 Tôi cũng muốn ở đó vài ngày để nghỉ dưỡng. 】

Bên này, Thẩm Mộ và Phó Nặc Nặc bắt đầu leo lên theo bậc đá.

Hai bên đường trồng đầy hoa cỏ, mỗi lần gió thổi qua đều mang theo mùi hương nhẹ nhàng.

Leo hơn mười phút, hai cha con bắt đầu mệt nên ngồi nghỉ trên một chiếc ghế gỗ cổ, có vẻ đã có từ lâu, thường dùng để người qua đường dừng chân nghỉ.

Thẩm Mộ ngồi dựa lưng vào ghế, hưởng thụ làn gió mát. Dù đang là mùa hè, nhưng vì ở vùng núi nên không khí vô cùng dễ chịu.

Lúc này, Phó Nặc Nặc từ vali lôi ra hai hộp sữa, đưa một hộp cho Thẩm Mộ:

“Ba nhỏ , ba có khát không? Uống sữa nè.”

Thẩm Mộ nhìn cậu bé, mỉm cười:

“Đây là sữa của con mà, đưa ba uống sao?”

Phó Nặc Nặc gật đầu nghiêm túc:

“Đương nhiên rồi! Vì ba là Ba nhỏ của con mà!”

Tình cảm chân thành của trẻ nhỏ luôn khiến người lớn cảm động, nhất là khi ánh mắt của Phó Nặc Nặc ngây thơ và trong sáng như vậy.

Thẩm Mộ cảm thấy tim mình mềm lại, cầm lấy hộp sữa nói:

“Cảm ơn con.”

Phó Nặc Nặc cười ngọt ngào rồi trèo lên ghế ngồi bên cạnh Thẩm Mộ, hai người cùng nhau uống sữa – một khung cảnh vô cùng ấm áp.

【 Không hiểu sao, tự dưng thấy cảm động.】

【 Tình cảm giữa người lớn và trẻ con thật sự rất đáng quý. 】

【 Nếu tôi có một đứa bé đáng yêu và hiểu chuyện như vậy, chắc ngủ cũng cười mơ. 】

 

Lúc này, một con ong bay lượn quanh hoa gần đó đã thu hút sự chú ý của Phó Nặc Nặc. Cậu bé tò mò lại gần, định đưa tay ra sờ thử.

Ngay khi tay vừa đưa ra, Thẩm Mộ liền nhắc:

“Cẩn thận!”

Phó Nặc Nặc giật mình rụt tay lại, quay đầu hỏi:

“Sao vậy ba nhỏ ?”

Thẩm Mộ nhàn nhã vừa uống sữa vừa nói:

“Cẩn thận ong chích con.”

Phó Nặc Nặc tròn mắt:

“Ong cũng cắn người sao?”

“Dĩ nhiên, bị nó cắn đau lắm đấy.”

Phó Nặc Nặc sợ hãi lùi lại, níu lấy áo của Thẩm Mộ như tìm kiếm cảm giác an toàn:

“Ong có miệng to lắm hả?”

Thẩm Mộ gật đầu nghiêm túc:

“Lớn bằng nắm tay con luôn đấy.”

Phó Nặc Nặc ngơ ngác: “…Ba nhỏ, ba đang gạt con đúng không?”

Thẩm Mộ cười mà như không cười:

“Con nghĩ ba gạt con à?”

Phó Nặc Nặc suy nghĩ một lúc, cuối cùng không dám khẳng định. Dù sao ở cùng Tiểu ba vẫn là điều vui vẻ nhất từ trước đến giờ.

【 Trời ơi, hai cha con này dễ thương muốn xỉu! 】

【 Mọi người chú ý: ong cắn người miệng to bằng nắm tay nhé =)) 】

【 Dùng cách này dọa con nít tránh xa ong cũng hay mà! 】

 

Sau khi nghỉ ngơi, Thẩm Mộ dẫn Phó Nặc Nặc leo tiếp đến những căn nhà đá trên núi.

Những ngôi nhà tuy cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ, được phủ đầy dây thường xuân xanh mát – trông vô cùng nên thơ.

Phó Nặc Nặc tròn mắt nhìn quanh:

"Ba nhỏ, sao nhiều đá vậy?”

Thẩm Mộ đáp:

“Có lẽ là người ta lấy đá từ núi để xây lên đó.”

“Wow, ai cũng giỏi quá đi!” – Phó Nặc Nặc vỗ tay khen.

“Đúng rồi, đó là trí tuệ của nhân dân lao động.” – Thẩm Mộ cười đáp.

Ngay lúc hai cha con chuẩn bị chọn phòng, một nhóm khách mời khác cũng vừa đến – chính là Thẩm Hi và con trai Hựu Hựu.

Thẩm Mộ vừa nhìn thấy liền định lơ đi, nhưng Thẩm Hi lại chủ động bước đến chào hỏi.

“Các người cũng đến rồi à?”

Thẩm Mộ lạnh nhạt: “Ừ.”

Thẩm Hi nhìn quanh rồi nói:

“Nơi này đẹp thật đấy, nghe nói lần này sẽ ở đây một vòng, có thể tha hồ tận hưởng phong cảnh.”

“Ừ.” – Thẩm Mộ vẫn hờ hững.

Chính đoạn hội thoại này đã làm dậy sóng phòng livestream.

Fan Thẩm Hi vì đông đảo nên lập tức dấy lên làn sóng chỉ trích:

【 Thẩm Mộ có tư cách gì mà lạnh nhạt với Tiểu Hi nhà chúng tôi? 】

【 Tức chết tôi, sao lại có loại người như vậy! 】

【 Tiểu Hi chủ động bắt chuyện là đã nể mặt anh rồi! 】

【 Nếu là tôi ở đó, tôi tát cho một cái tỉnh ra!】

Một vài người lý trí lên tiếng:

【 Không phải chứ, thái độ Thẩm Mộ cũng đâu có gì sai? 】

【 Một số người quá cuồng rồi, cứ mắng là được chắc? 】

Fan Thẩm Hi liền phản công:

【 Bênh vực Thẩm Mộ là thể loại gì vậy? 】

【 Người như anh ta cũng có fan à? Thật lạ đời. 】

【 Người chẳng có fan nào, chỉ là sao tuyến 18 hết thời thôi. 】

Sau đó Thẩm Hi còn “vô tình” khoe:

“À, nhà mới mua cho tôi một căn hộ ở trung tâm thành phố. Tôi ban đầu không cần, nhưng ba mẹ cứ nài nỉ để tiện ở, thôi thì lấy vậy. Mà anh có thể qua đó ở tạm, tôi đưa chìa khóa cho anh nhé?”

Rõ ràng câu này muốn ám chỉ Thẩm gia chỉ quan tâm Thẩm Hi, không lo gì cho Thẩm Mộ.

Fan Thẩm Hi lại kích động:

【 Căn hộ trung tâm thành phố đấy! Được cưng chiều quá mà! 】

【 Còn Thẩm Mộ chắc ở mấy chỗ rách nát hả? 】

Nhưng bất ngờ là Thẩm Mộ vẫn bình thản:

“Không cần, tôi có chỗ ở.”

Thẩm Hi tỏ vẻ lo lắng:

“Cậu không có việc làm, lấy gì mà thuê chỗ ở tốt? Qua ở nhà tôi đi.”

Thẩm Mộ chẳng thèm trả lời dài dòng:

“Tôi nói rồi, không cần.”

Rồi kéo Phó Nặc Nặc đi chọn phòng.

Thẩm Hi còn đứng lại giả vờ lo lắng:

“Làm sao đây? Tôi thật sự lo cho cậu ấy sống khổ sở quá…”

Phòng bình luận lại một trận tung hô:

【 Tiểu Hi thật tốt bụng! 】

【 Ôi trời cảm động quá! 】

 

Nhưng đúng lúc đó, một nhân viên nhẹ giọng nhắc:

“À… thật ra không cần lo cho Thẩm Mộ đâu. Nghe nói hiện giờ anh ấy đang ở một khu biệt thự siêu lớn trong thành phố, diện tích tới hơn 10.000 mét vuông ấy.”

Thẩm Hi sững người: “Cái gì?!”

Nhân viên nói tiếp:

“Thật đấy. Nếu mọi người không tin, có thể xem lại phần phát sóng trực tiếp trước.

---

Thẩm Hi cứng người lại mất hai giây rồi mới lên tiếng: “Được, tốt.”

Thẩm Mộ ở trong một trang viên lớn sao? Đang đùa à?

Nếu Thẩm Mộ thật sự sống trong một trang viên xa hoa, vậy cái phòng kho mà anh ta gọi là chỗ ở là cái gì?!

Vừa nãy cậu còn nói nếu Thẩm Mộ không có chỗ ở thì có thể đến chỗ cậu ta ở…

Thẩm Hi cảm thấy cả khuôn mặt mình như bốc cháy vì xấu hổ.

Trong phòng livestream, fan của Thẩm Hi cũng đều sững sờ.

【 Thẩm Mộ sống ở trang viên xa hoa á? 】

【 Thật hay giả vậy? Ở Kinh Thị mà có được một trang viên xa hoa, thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ? 】

【 Không thể nào, không tin được! 】

【 Ha ha ha, fan Thẩm Hi lúc nãy còn nhảy nhót dữ lắm mà? Giờ thì sao im re vậy? 】

【 Họ không im cũng không được đâu, ai bảo lúc chủ của họ còn khoe khoang cái phòng kho, thì người ta – Thẩm Mộ – đã sống trong biệt thự xa hoa từ lâu rồi!! 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play