Chương 6: Thưa Dạ Siêu Cấp Đáng Yêu

 

Gần khu thương mại có một tiệm trái cây trộn sữa chua.

Thẩm Mộ dẫn theo Phó Nặc Nặc đi vào.

Hai cha con, một người muốn một phần trái cây trộn, còn muốn thêm ít món ngọt.

Thẩm Mộ đi theo sau hai cha con kia, ngoài ra còn gọi cho hai vệ sĩ mỗi người một phần. Hai vệ sĩ lập tức từ chối, nói:

“Thẩm tiên sinh, như vậy không hợp với quy củ.”

Thẩm Mộ cười nhàn nhạt, chẳng để tâm:

“Ở chỗ tôi, không có chuyện quy củ hay không quy củ. Hôm nay hai người đi dạo với chúng tôi cả ngày rồi, cũng cực nhọc, cầm lấy ăn đi.”

Hai vệ sĩ liếc nhìn nhau.

Thẩm Mộ lại nói lần nữa:

“Cầm lấy đi.”

Lúc này hai vệ sĩ mới nhận lấy đồ ăn, sau đó cảm ơn:

“Cảm ơn Thẩm tiên sinh.”

Không biết từ khi nào, Thẩm tiên sinh của bọn họ lại trở nên như thế, có sức hút đến vậy, ở chung khiến người ta có cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.

Thẩm Mộ chẳng để tâm, phất tay:

“Không có gì.”

Sau đó anh dắt Phó Nặc Nặc đến một chỗ trống, bắt đầu thưởng thức bữa trà chiều của họ.

Trái cây trộn sữa chua ở quán này thật sự rất ngon.

Nhiều loại trái cây tươi được cắt thành từng miếng vừa ăn, ngâm trong lớp sữa chua đặc quánh, mỗi miếng đều tràn đầy hương vị chua chua ngọt ngọt.

Thẩm Mộ thảnh thơi ngồi trên ghế, dùng nĩa xiên một miếng xoài phủ đầy sữa chua, đưa vào miệng. Hương vị chua ngọt kèm theo chút mát lạnh lan tỏa — thật sự là mỹ vị khó tả.

Kiếp trước, Thẩm Mộ bị bệnh nan y, gần như chưa từng được nếm trải hương vị của món ngon, chỉ có thể tưởng tượng để bù đắp phần thiếu hụt đó. Nhưng tưởng tượng dù sao cũng là hư ảo, còn giờ phút này, anh đang thật sự nếm được hương vị của đồ ăn, như thể mọi giác quan trong người đều đồng loạt tỉnh dậy.

Thẩm Mộ tinh tế thưởng thức xong miếng xoài, lại xiên lên một miếng thanh long đưa vào miệng.

Thanh long và xoài là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, cái trước thanh mát nhẹ nhàng hơn cái sau, nhai trong miệng cũng mang đến một cảm giác rất riêng biệt.

Cùng lúc đó, Thẩm Mộ dùng thìa múc một miếng mousse dâu tây ăn.

Lớp mousse mềm mại ngọt dịu, lại mang theo vị ngọt thanh của dâu tây, khiến người ta dư vị mãi không quên.

Thì ra mỹ thực thật sự có thể mang đến sắc màu cho cuộc sống, khiến tâm trạng con người cũng tốt lên.

Thẩm Mộ có vẻ ngoài tuấn tú, động tác lại chậm rãi nhàn nhã, ngồi bên cửa sổ an tĩnh ăn đồ, giống như một bức tranh thủy mặc khiến lòng người xao động.

Phía đối diện, Phó Nặc Nặc cũng vui vẻ ăn phần trái cây trộn của mình.

Cậu bé giống như một chú chuột hamster nhỏ, nhét thật nhiều vào miệng, rồi phồng má nhai nhai, trông vừa mềm mại vừa đáng yêu.

Trẻ con vốn ham ăn, Phó Nặc Nặc sau khi ăn xong phần trái cây trộn, lại lấy thêm đĩa kẹo bên cạnh ăn tiếp. Cậu một hơi nhét vài viên kẹo vào miệng, nhưng tay vẫn không ngừng, tiếp tục lấy thêm.

Những viên kẹo đầy màu sắc rực rỡ, viên nào cũng ngọt lịm, khiến người ta không thể ngừng lại.

Thẩm Mộ lúc đầu đang tập trung thưởng thức hương vị trái cây trộn, vừa quay đầu đã thấy cảnh Phó Nặc Nặc đang không ngừng ăn kẹo.

Anh lập tức mở miệng ngăn lại:

“Được rồi, trẻ con không thể ăn nhiều đường như vậy.”

Phó Nặc Nặc ngơ ngác nhìn Thẩm Mộ:

“Tại sao ạ?”

Thẩm Mộ kiên nhẫn giải thích:

“Bởi vì ăn nhiều đường, răng sẽ bị sâu.”

Phó Nặc Nặc nghe xong thì mở to mắt, dường như có hơi bị dọa.

Nhưng cậu lại không nỡ từ bỏ hương vị ngọt ngào của kẹo, cứ nhìn đĩa kẹo còn lại, lại nhìn Thẩm Mộ, ý đồ làm nũng trong im lặng.

Thẩm Mộ bật cười, hoàn toàn không bị lay động bởi kiểu làm nũng đó:

“Mấy viên kẹo này sắp biến mất rồi, con không ăn kịp đâu.”

Phó Nặc Nặc lập tức bị thu hút sự chú ý:

“Kẹo sẽ biến mất ạ?”

Thẩm Mộ gật đầu:

“Vì chúng nghĩ hôm nay con đã ăn quá nhiều, không nên ăn nữa, nên chúng sẽ trốn đi.”

Phó Nặc Nặc rõ ràng không tin lắm:

“Nhưng sao kẹo lại tự dưng biến mất được chứ?”

Thẩm Mộ cười cười:

“Không tin à? Vậy nhìn nhé.”

Nói rồi, anh đưa tay ra phía đĩa kẹo, nhẹ nhàng phẩy một cái, giây tiếp theo — đĩa kẹo hoàn toàn biến mất.

Phó Nặc Nặc lập tức trợn to mắt.

Cái gì thế này?

Kẹo thật sự biến mất??

Thẩm Mộ chỉ mỉm cười nhìn Phó Nặc Nặc, không nói gì.

Phó Nặc Nặc lập tức nâng đĩa lên kiểm tra, rồi cúi nhìn dưới bàn, nhưng không thấy kẹo đâu cả.

Cậu bé kinh ngạc nhìn Thẩm Mộ:

“Ba nhỏ, kẹo đâu rồi? Có phải là ba lấy không?”

Thẩm Mộ phối hợp mở tay ra, hai bàn tay trống không.

Mắt Phó Nặc Nặc mở to hơn nữa.

Thật thần kỳ quá!

Phó Nặc Nặc không nhịn được hỏi:

“Ba nhỏ , rốt cuộc là kẹo đi đâu rồi?”

Thẩm Mộ chống cằm, lười biếng trả lời:

“Chúng không muốn bị con ăn, nên trốn hết rồi.”

Phó Nặc Nặc chớp mắt liên tục, ngạc nhiên không thôi.

Kẹo thật sự… biết chạy trốn sao?

Cảnh tượng trong hoạt hình thành sự thật rồi!!!

Phó Nặc Nặc lại tìm quanh một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy kẹo.

Cậu hoàn toàn tin rằng kẹo đã thật sự biến mất. Cảm giác như mình vừa chứng kiến một cảnh tượng thần kỳ, vừa phấn khích lại vừa kinh ngạc.

Còn Thẩm Mộ thì tiếp tục ăn xong đồ của mình, ung dung rút lui khỏi "màn trình diễn".

Cách đó không xa, hai vệ sĩ chứng kiến cảnh vừa rồi, đều bị kinh ngạc.

Tốc độ giấu kẹo của Thẩm tiên sinh quá nhanh, ngay cả bọn họ – những người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp – cũng suýt chút nữa không nhìn ra động tác của anh, huống gì là Phó Nặc Nặc – một đứa trẻ con.

Thẩm tiên sinh của họ đúng là ẩn giấu quá sâu.

Thật ra, trò ảo thuật đơn giản như vậy đối với Thẩm Mộ mà nói chẳng là gì.

Dù sao kiếp trước, anh ở trong phòng bệnh cô đơn quá lâu, mỗi ngày nhìn mặt trời mọc rồi lặn, cuộc sống đơn điệu tới mức thời gian như bị kéo dài vô tận. Trong hoàn cảnh như thế, ngoài thời gian dài đọc sách, anh chỉ có thể tự tìm niềm vui cho mình. Tuy là trò tiêu khiển nhỏ, nhưng vẫn đủ để tạo nên chút sóng gợn cho cuộc sống nhàm chán.

Sau khi mọi người ăn xong, liền chuẩn bị về nhà.

Lúc này, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên xuất hiện vài đám mây đen, rồi che khuất ánh nắng mặt trời.

Phó Nặc Nặc vừa bước chân nhỏ đi cạnh Thẩm Mộ, vừa ngẩng đầu nhìn trời.

Cậu hỏi:

“Sao trời lại chuyển nhiều mây vậy ạ?”

Thẩm Mộ giải thích:

“Vì mây đen che mất mặt trời, đây là hiện tượng thời tiết tự nhiên.”

Phó Nặc Nặc lắc đầu, có vẻ như có suy nghĩ riêng của mình.

Thẩm Mộ phối hợp hỏi:

“Vậy con nghĩ là tại sao?”

Phó Nặc Nặc nghiêng đầu nói:

“Con nghĩ là… ông trời không vui.”

Vì ông trời không vui, nên trời chuyển âm u.

Thẩm Mộ nhịn không được bật cười:

“Ồ? Là vậy sao? Vậy nếu trời mưa thì sao?”

Phó Nặc Nặc nghiêm túc trả lời:

“Thì là ông trời đang giận đó! Ông trời giận còn sẽ ‘ầm ầm ầm’ đánh sét nữa, đáng sợ lắm!”

Thẩm Mộ cười nói:

“Xem ra cảm xúc của ông trời thay đổi thất thường ghê ha.”

Phó Nặc Nặc nghiêm túc gật đầu:

“Đúng đúng đúng!”

Thẩm Mộ bị lời ngây ngô của đứa nhỏ chọc cười không ngớt.

Hai vệ sĩ đi theo cũng cười.

Tiểu thiếu gia nhà họ thật đúng là đáng yêu hết chỗ nói.

Nửa tiếng sau, Thẩm Mộ và mọi người về đến trang viên.

Hôm nay vận động cả ngày như vậy, đối với Thẩm Mộ mà nói cũng khá nhiều, vừa bước vào biệt thự, anh liền tới khu ghế sofa, thoải mái ngồi xuống nghỉ ngơi.

Phải nói rằng, vẫn là ở nhà sướng nhất, nhiệt độ vừa phải, không nóng không lạnh, ngồi trên sofa mềm mại, cảm giác cả người đều thư thái hơn nhiều.

Đang lúc Thẩm Mộ nhắm mắt dưỡng thần, quản gia bước đến, thử dò hỏi:

“Thẩm tiên sinh?”

Thẩm Mộ chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt anh sinh ra đã đặc biệt đẹp, như tranh thủy mặc, óng ánh có thần. Giờ phút này thong thả mở ra, khiến người đối diện trong lòng rung động.

Anh nhìn về phía quản gia, giọng điệu ôn hòa:

“Có chuyện gì sao?”

Quản gia cung kính đứng một bên:

“Cũng không có việc gì lớn, chỉ là muốn hỏi Thẩm tiên sinh hôm nay đi dạo có vui không?”

Thẩm Mộ lười nhác gật đầu:

“Cũng khá.”

Dù sao hôm nay cũng tiêu vài trăm vạn, không nói gì khác, cảm giác vung tiền thoải mái như vậy có thể mang lại sự sung sướng tâm lý rất lớn.

Quản gia mỉm cười:

“Nếu Thẩm tiên sinh thấy thú vị, vậy sau này có thể thường xuyên đi mua sắm. Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.”

Là quản gia, mọi mặt anh ta đều phải xử lý chu toàn, công việc cũng chính là phục vụ vị chủ nhân của trang viên này.

Thẩm Mộ cũng cười:

“Cảm ơn.”

Lúc này, quản gia chuyển sang chuyện chính:

“Đúng rồi Thẩm tiên sinh, vừa nãy tôi có liên lạc với Phó tiên sinh, xin hỏi có cần báo cáo một chút về tình hình gần đây của cậu ấy không?”

Thẩm Mộ thực ra chẳng hề quan tâm cái gọi là “chồng” của mình dạo này thế nào, nhưng dù gì hai người cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, nếu thể hiện quá lạnh nhạt thì không hay.

Thế nên anh lấy lệ hỏi:

“Phó tiên sinh gần đây thế nào?”

Quản gia lập tức bắt đầu báo cáo:

“Phó tiên sinh lần này ra nước ngoài khảo sát một dự án, dự án này quy mô rất lớn, do Tập đoàn Phó thị đứng đầu, hợp tác với nhiều tập đoàn xuyên quốc gia khác. Ước tính lợi nhuận sẽ vượt qua hàng nghìn tỷ…”

Thẩm Mộ đưa tay che miệng, lặng lẽ ngáp một cái.

Sau đó buông tay xuống, lười biếng nghiêng đầu, tiếp tục nghe quản gia nói.

Tóm lại, nội dung mà quản gia trình bày có một ý chính – đó là Tập đoàn Phó thị to lớn tới mức nào, tài lực hùng hậu ra sao.

Đến cuối cùng, quản gia không quên khen ngợi Phó tiên sinh:

“Phó tiên sinh thật sự là người có năng lực phi thường. Từ thời còn là học sinh đã vượt xa bạn bè cùng trang lứa, cuối cùng nhảy cấp học tại trường Ivy League ở nước ngoài, sau khi tiếp quản Phó thị thì đưa cả tập đoàn lên đỉnh cao…”

Quản gia rõ ràng rất tôn trọng Phó tiên sinh, khen không ngừng:

“Ngày thường, Phó tiên sinh cũng rất tự kỷ luật, thân cư cao vị mà không đến những chỗ trụy lạc, cũng không mê đắm hưởng lạc, mỗi ngày chỉ ngủ bốn năm tiếng, toàn tâm toàn ý vì công việc…”

Thẩm Mộ im lặng hồi lâu, rồi thở dài thầm thì một câu:

“Phó tiên sinh của các người đúng là không phải người thường.”

Quản gia cười đáp:

“Đúng vậy, Phó tiên sinh quả thực là tồn tại như thần thánh.”

Thẩm Mộ: “…”

Không, mấy người nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ cảm thấy… anh ta như một kẻ biến thái thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play