Chương 12: Cuộc đối thoại dễ thương của hai đứa trẻ

Tại phòng livestream, một bộ phận cư dân mạng tin rằng Thẩm Mộ và Tề Hạo thực sự không có quan hệ gì, nhưng một bộ phận anti-fan khác lại không cho là vậy. Họ thậm chí còn thêu dệt, thêm mắm thêm muối, dựng lên không ít tin đồn khó nghe về Thẩm Mộ và Tề Hạo.

Dù thế nào đi nữa, Thẩm Mộ vẫn thành công tiễn được Tề Hạo đi.

Nhưng Tề Hạo đúng là người có da mặt dày. Trước khi đi, hắn còn cố tình để lại đĩa dưa leo trộn trên bệ bếp, rồi nói với Thẩm Mộ:

“ Tiểu Mộ, nhất định cậu phải thưởng thức thật ngon đĩa dưa leo này nha.”

Thẩm Mộ liếc hắn một cái với ánh mắt lạnh nhạt:

“ Tôi đã nói rồi, gọi tôi là Thẩm Mộ.”

Tề Hạo nghẹn lời, định cãi lại gì đó, nhưng nhìn vào ánh mắt của Thẩm Mộ, lại nuốt hết lời muốn nói vào trong bụng.

Kỳ lạ thật, sao hắn lại cảm thấy Thẩm Mộ hôm nay không giống như trước đây?

Tề Hạo cứ thế mà im lặng rời đi, dù nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi.

Còn Thẩm Mộ, chẳng buồn quan tâm Tề Hạo đang nghĩ gì. Anh thậm chí còn không nhìn lấy một cái về phía đĩa dưa leo kia, chỉ mang những món ăn mình đã chuẩn bị ra bàn ngoài sân, rồi gọi Phó Nặc Nặc ra ăn cơm cùng.

Sau khi hai cha con ăn xong, họ cùng nhau ra sân hóng mát.

Thẩm Mộ ngồi xuống chiếc ghế đá dưới tán cây, nửa người nghiêng về một bên, một tay đặt lên bàn đá chống cằm, trông vô cùng lười biếng nhưng lại toát lên vẻ dễ chịu, như thể đang nghỉ dưỡng ở một khu du lịch cao cấp nào đó.

Ánh nắng xuyên qua từng lớp lá cây, lấp lánh rơi trên người anh thành từng đốm sáng lung linh. Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của anh hiện lên dưới ánh nắng, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

【 A a a a, vợ của tôi đẹp quá trời đất ơi! 】

【 Không có được Thẩm Mộ, đời tôi còn có ý nghĩa gì nữa?? 】

【 Tạm bỏ qua những điều khác, riêng cái gương mặt này đã là cực phẩm rồi. 】

Phó Nặc Nặc cũng đi đến ngồi vào bàn, bò lên ghế đá, quỳ trên đó, rồi lấy ra một gói kẹo.

Đây chính là gói kẹo mà Vựng Vựng đã cho cậu trước đó.

Phó Nặc Nặc mở túi kẹo ra, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào bên trong.

Trong túi là đủ loại kẹo màu sắc sặc sỡ, hình dáng phong phú.

Cậu bé thò bàn tay nhỏ vào túi, bới bới rồi chọn ra mấy viên.

Nhưng cậu không ăn trước mà lại ân cần đưa mấy viên kẹo đến trước mặt Thẩm Mộ

“Ba nhỏ, ba muốn ăn viên nào?”

Thẩm Mộ đang nghịch tóc mình, nghe vậy quay sang thì thấy bàn tay nhỏ bé của Phó Nặc Nặc đang chìa ra mấy viên kẹo cho anh chọn.

Anh nhìn lướt qua rồi chọn một viên có vỏ màu vàng:

“ Ba lấy viên này nhé.”

Nói rồi anh cầm viên kẹo.

“ Vâng ạ!”

Phó Nặc Nặc vui vẻ đáp, sau đó cũng bắt đầu tự chọn kẹo cho mình.

Thẩm Mộ bóc viên kẹo màu vàng, rồi cho vào miệng.

Có lẽ vì người đẹp nên làm gì cũng đẹp, ngay cả động tác ăn một viên kẹo của anh cũng đầy sức hút.

Cư dân mạng trong phòng livestream như phát cuồng.

【 A a a! Mau đút viên kẹo này vào miệng tôi đi! 】

【 Thẩm Mộ à vợ ơi, nhìn em này!! Em có thể mà!! 】

Thẩm Mộ ngậm viên kẹo, trên gương mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên thích thú. Anh không ngờ viên kẹo mình chọn lại ngon đến thế.

Đó là một viên kẹo trái cây, không rõ vị trái cây gì nhưng ngọt thanh, còn mang theo chút mát lạnh lan tỏa trong miệng.

Anh không kìm được mà quay lại nhìn túi kẹo, muốn biết đó là nhãn hiệu gì.

Phó Nặc Nặc thấy vậy, nghiêng đầu suy nghĩ.

Có vẻ ba rất thích ăn loại kẹo này nhỉ?

Nghĩ vậy, cậu cúi đầu, thò tay vào túi kẹo và móc ra thêm một viên kẹo màu vàng, rồi đưa cho Thẩm Mộ:

“Ba nhỏ, đây, ở đây còn một viên nữa nè!”

Thẩm Mộ quay đầu lại, thấy Phó Nặc Nặc đang chìa viên kẹo cho mình, miệng cười ngọt ngào, đáng yêu đến cảm động.

Anh ngẩn người một chút rồi mới đưa tay nhận lấy viên kẹo:

“ Cảm ơn con nhé.”

Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm xúc xúc động nhẹ nhàng.

Phó Nặc Nặc cười càng tươi hơn, giống như một thiên thần nhỏ, đôi mắt cong cong như hai vầng trăng non.

【 Khoảnh khắc này khiến tôi thật sự xúc động. 】

【 Quả nhiên tình cảm của trẻ con thật ngây thơ trong sáng. 】

【 Hai cha con này thật ấm áp quá đi. 】

【 Quyết định rồi, tối nào trước khi ngủ cũng sẽ xem chương trình này, chắc chắn sẽ mơ thấy những giấc mơ ngọt ngào. 】

Hai cha con cứ thế vui vẻ ăn kẹo.

Lúc này, Phó Nặc Nặc bỗng phát hiện trên bàn đá có một rổ trái cây.

Cậu kéo rổ lại gần, rồi chăm chú nhìn vào bên trong, đặc biệt chú ý đến một quả táo xanh.

Càng nhìn, mắt cậu càng mở to hơn, rồi kinh ngạc nói với Thẩm Mộ:

 “Ba nhỏ, ba nhìn quả táo này nè!”

Thẩm Mộ nhướng mày:

“Sao vậy?”

Phó Nặc Nặc ngạc nhiên nói:

“Quả táo này màu xanh lơ luôn á!”

Với một đứa trẻ ba tuổi, chỉ từng thấy táo màu đỏ, đây là lần đầu cậu nhìn thấy táo màu xanh, nên ngạc nhiên cũng là chuyện dễ hiểu.

Chưa kịp để Thẩm Mộ giải thích đây chỉ là một loại táo khác, Phó Nặc Nặc đã tự tưởng tượng ra:

“Lẽ nào quả táo này bị trúng độc rồi?”

Nói xong còn tự làm mình hoảng sợ, hít vào một hơi rõ dài.

Thẩm Mộ không nhịn được bật cười, quay đầu sang cười một lúc lâu.

Đứa trẻ này trí tưởng tượng đúng là phong phú thật!

Cười chán rồi anh mới hỏi:

“Sao con lại nghĩ là trúng độc?”

Phó Nặc Nặc nghiêm túc trả lời:

“ Vì màu xanh lơ nhìn rất giống bị trúng độc.”

Thẩm Mộ lại cười to.

Phó Nặc Nặc không hiểu tại sao Tiểu ba lại cười mãi, gương mặt ngơ ngác nhìn anh.

Thẩm Mộ cười mãi mới nói:

“Ba thấy con nói cũng có lý đấy. Trong truyện cổ tích, mấy quả táo độc thường cũng là màu xanh lơ mà.”

Phó Nặc Nặc bán tín bán nghi, chớp chớp mắt.

Thế rốt cuộc quả táo này có độc không vậy?

【 Ha ha ha, cứu tôi với, tôi cười muốn xỉu mất! 】

【 Trí tưởng tượng của trẻ con đúng là không giới hạn. 】

【 Đáng yêu quá trời ơi. 】

【 Im lặng đặt quả táo xanh trong tay xuống… Lỡ ăn trúng độc thì sao giờ? (chó con mặt lo lắng) 】

Tiếp theo, Thẩm Mộ lấy lại tinh thần từ cuộc trò chuyện ngốc nghếch của nhóc con, bắt đầu nghiêm túc giảng giải cho Phó Nặc Nặc biết về các loại màu sắc khác nhau của táo.

Phó Nặc Nặc nghe xong liền "à" một tiếng như giác ngộ, đồng thời cũng nhận ra vừa rồi mình đã làm trò ngốc, khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ.

【 Cục cưng thưa dạ đáng yêu đến mức ngay cả khi ngại ngùng cũng khiến người ta tan chảy. 】

【 Đừng xấu hổ nữa cưng, lại đây để tỉ tỉ thơm cái nào. 】

Sau khi nghỉ ngơi một lúc trong sân, Thẩm Mộ và Phó Nặc Nặc quyết định đi thăm nhà hàng xóm.

Dù gì trước đó Vựng Vựng đã tặng kẹo cho họ, nên giờ họ cũng muốn đáp lễ.

Phó Nặc Nặc đi lục vali của mình, lấy ra hai hộp sữa mà cậu mang theo, rồi ngoan ngoãn đi theo Tiểu ba để đi tặng quà.

Trên đường đi, cậu luôn cẩn thận ôm hai hộp sữa, vì đây là quà tặng cho bạn mới, không thể để rơi được.

Lương Vũ và Vựng Vựng ở chỗ cách đó không xa.

Hai cha con phải đi xuống một đoạn cầu thang, rồi băng qua một khoảng cỏ mới đến nơi.

Lúc này, Lương Vũ và Vựng Vựng cũng vừa ăn trưa xong, đang dọn dẹp hành lý. Thấy Thẩm Mộ đến, cả hai vô cùng mừng rỡ.

Dù Lương Vũ lúc nào cũng có vẻ mơ màng, nhưng anh ấy là người rất chân thành. Dù người khác có đối xử không tốt, anh vẫn ít khi so đo, luôn rộng lượng và thân thiện.

Anh rất mong được kết bạn, nên khi thấy Thẩm Mộ đến, vui đến mức chân tay lúng túng không biết để đâu.

Thẩm Mộ vẫn điềm tĩnh như thường, cười hỏi:

“ Không làm phiền chứ?”

Lương Vũ vội vàng xua tay:

“Không, không phiền chút nào! Tôi còn mừng không kịp ấy chứ!”

Vừa nói, trên mặt anh rạng rỡ nụ cười đầy chân thành và cảm kích.

【 Nhìn ra được là Lương Vũ thật sự rất vui khi có bạn mới đến chơi. 】

【 Lương Vũ là người rất thuần khiết, không lạ gì khi vợ anh ấy lại vừa gặp đã phải lòng. 】

Sau một vài câu chào hỏi, Thẩm Mộ nói với Phó Nặc Nặc:

“ Lấy quà ra đi con.”

Phó Nặc Nặc ngoan ngoãn lấy hai hộp sữa ra, đưa cho Vựng Vựng:

“Cảm ơn bạn vì quà trước đó nha.”

Vựng Vựng nhận lấy hai hộp sữa, có vẻ hơi ngơ ngác.

Vì vốn chỉ mới gặp mặt một lần, cậu bé lại mù đường nên đã quên vụ tặng kẹo từ trước.

Cậu không muốn nhận quà không công nên lại lấy ra mấy gói bánh quy nhỏ tặng lại Phó Nặc Nặc.

Phó Nặc Nặc vốn đến để đáp lễ, không ngờ lại được tặng thêm quà, lập tức ngơ ngác luôn.

Thế có khi nào cậu lại phải chạy về tặng thêm quà nữa không?

Hai đứa nhỏ cứ đứng đối mặt mà ngây ngốc, tình huống cực kỳ buồn cười.

【 Ha ha ha, cười xỉu với hai nhóc này quá. 】

【 Vựng Vựng đúng là "vựng" thật, ngơ đến đáng yêu. Làm bọn mình cũng thấy ngơ theo luôn. 】

【 Tình bạn giữa mấy đứa nhỏ đáng yêu quá đi. 】

【 Chốt đơn, chương trình này tôi chính thức theo dõi. 】

Thẩm Mộ và con trai ở lại chơi thêm một lúc.

Lương Vũ rất nhiệt tình, không chỉ lấy khô bò đặc sản quê nhà mời khách, còn cắt dưa hấu đãi Thẩm Mộ và Phó Nặc Nặc.

Dù vậy, anh vẫn có chút lo lắng, sợ mình tiếp đãi không chu đáo, thỉnh thoảng lại len lén nhìn Thẩm Mộ để xem có cần làm thêm gì không.

May mắn thay, Thẩm Mộ có phong thái rất thoải mái, anh mang theo một loại khí chất bình thản, khiến Lương Vũ cũng dần bình tĩnh lại khi ở bên cạnh.

Lương Vũ có chút ngưỡng mộ nhìn Thẩm Mộ. Anh ấy làm sao có thể luôn bình tĩnh, thong dong như vậy?

【 Không thể phủ nhận, Thẩm Mộ thật sự toát ra sự nhàn nhã, tự tại – một cảm giác như không điều gì có thể trói buộc được anh ấy. 】

【 Có lẽ anh ấy từng trải qua chuyện gì đó lớn lao. Chỉ người từng trải nhiều mới có thể tĩnh tâm đến vậy. 】

【 Khí chất của vợ tôi đúng là độc nhất vô nhị – mềm mại nhưng vẫn mạnh mẽ đến lạ kỳ. 】

【 Phải làm sao đây? Tôi bắt đầu muốn làm fan của Thẩm Mộ rồi. 】

Cả nhóm cùng nhau ăn khô bò, rồi lại chia nhau dưa hấu.

Tình cờ gần đó có hai con chó đang sủa nhau, cãi nhau rất dữ dội.

Thế là cả bốn người cùng nhau hóa thân thành "quần chúng hóng chuyện", nghiêm túc ngồi nghe hai con chó cãi vã.

【 Mấy người này buồn cười thật đấy, nghe chó cãi nhau mà cũng ngồi hóng nghiêm túc được luôn. 】

【 Nói thật chứ, tôi cũng từng trải qua chuyện này, về quê đi ngang qua hai con chó đang sủa nhau, tôi cũng đứng xem nửa ngày. 】

【 Ghen tị thật, tôi cũng muốn ngồi đó nghe chó cãi nhau. 】

【 Không ngờ Thẩm Mộ và Lương Vũ lại hợp nhau như vậy. 】

【 Cảm giác Thẩm Mộ là kiểu người rất thoải mái, tính cách nhẹ nhàng; còn Lương Vũ thì nổi tiếng là người hiền lành trong giới – hai người này ở chung chắc chắn không xích mích gì đâu. 】

【 Mong họ thật sự trở thành bạn tốt. 】

Phó Nặc Nặc và Vựng Vựng không chỉ nghe hai con chó sủa, mà còn bắt đầu tưởng tượng đủ thứ.

Vựng Vựng hỏi:

“ Nặc Nặc, cậu nghĩ hai con chó kia đang cãi nhau vì chuyện gì?”

Phó Nặc Nặc nghiêng đầu suy nghĩ một lúc:

“ Tớ nghĩ là chúng đang tranh giành một khúc xương thịt, rồi mới cãi nhau.”

Vựng Vựng bị câu trả lời đầy trí tưởng tượng này làm cho choáng váng, phản ứng không kịp, ngơ ngác hỏi:

“Vậy khúc xương thịt đó ngon lắm hả?”

Phó Nặc Nặc gật đầu chắc nịch:

“Tớ nghĩ là ngon, nếu không thì tại sao hai con chó lại tranh nhau?”

Vựng Vựng nghe xong, nuốt nước miếng:

“Vậy tớ cũng muốn ăn xương thịt!”

Phó Nặc Nặc: “Tớ cũng muốn.”

Nghe hai đứa nhỏ đối thoại, ai nấy đều cười ngất.

Sao đang nói chuyện chó cãi nhau mà lại quay về chủ đề ăn uống vậy?

Thẩm Mộ đứng bên cạnh, thở dài:

“Chó muốn ăn xương thịt, các con cũng muốn ăn... lẽ nào các con định giành đồ ăn với chó sao?”

Phó Nặc Nặc: “……”

Vựng Vựng: “……”

Thôi bỏ đi, nghe như vậy bọn con cũng giống như hai con chó con mất rồi.

【 Ha ha ha ha! Không hổ là Thẩm Mộ!! 】

【 Đây đúng là một cú đâm chí mạng luôn ấy! 】

【 Không khí trong chương trình này dễ thương quá trời, tôi mê rồi! 】

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play