Vừa nghe nói là chuyện liên quan đến đối tượng xem mắt, Khương Điềm lập tức buông tay khỏi chiếc khăn đang lau bàn, không nhịn được mà quay đầu nhìn.
Càng nhìn, sắc mặt cô càng trở nên trắng bệch, nước mắt cũng không kiềm được mà thi nhau rơi xuống má.
Kỷ Phi Hàn thực sự đã bỏ công điều tra người kia đến nơi đến chốn.
Đối phương nhìn qua trông có vẻ thật thà chất phác, thuộc kiểu đàn ông có thể cùng nhau sống đời bình dị. Nhưng tất cả chỉ là lớp vỏ ngụy trang. Thực chất, hắn ta giấu rất sâu.
Thay vì nói hắn là công nhân công trường, thà nói thẳng hắn là một tên lừa đảo thì đúng hơn.
Chuyên gạt gẫm những phụ nữ độc thân lớn tuổi, hắn liên tục kết hôn rồi lại ly hôn, dùng chiêu trò moi tiền tích cóp của người ta, sau đó biến mất không dấu vết rồi tìm địa điểm khác tiếp tục lừa người.
Dáng vóc hắn không tồi, đầu óc lại nhanh nhẹn, chỉ tiếc trình độ học vấn quá thấp. Có tiền trong tay là đem đánh bạc cho bằng sạch.
Tiêu sạch rồi thì lại tiếp tục đi lừa người khác.
Thử nghĩ mà xem, nếu Khương Điềm thật sự lấy người như thế, không chỉ tan cửa nát nhà là nhẹ – cả đời còn chưa chắc đứng dậy nổi.
Căn hộ cô ở hiện tại, dù không phải đắt đỏ gì nhưng cũng đã góp dần tích góp mấy năm. Nếu bán đi, chắc chắn sẽ thu được một khoản không nhỏ.
Thấy Khương Điềm tâm trạng hoàn toàn sụp đổ, Kỷ Phi Hàn chẳng có ý định an ủi.
Nếu không phải anh chủ động điều tra, cô nhất định sẽ lao đầu vào cái hố kia, thậm chí có thể vì quá đau lòng mà làm liều.
Chỉ nghĩ đến viễn cảnh đó thôi là máu trong người anh lại sôi lên vì giận.
Khương Điềm chỉ kịp nói một câu “xin lỗi”, rồi chạy thẳng vào phòng, đóng cửa lại.
Cả đêm không hề bước ra ngoài.
Cơm tối hôm đó, Kỷ Phi Hàn tự mình lo liệu.
Anh không lấy gì làm phiền, chỉ lặng lẽ chờ xem Khương Điềm sẽ xử lý mọi chuyện thế nào.
Chiều hôm sau, Khương Điềm lại đến xin nghỉ: “Tôi muốn tự giải quyết chuyện liên quan đến anh ta. Tôithật lòng nghĩ đến chuyện kết hôn với người đó… không ngờ anh ta lại lừa tôi.”
Đôi mắt cô sưng mọng, nhìn qua chẳng khác gì một người vừa bị bóp nát trái tim.
Thái độ quá mức tổn thương của cô khiến tâm trạng Kỷ Phi Hàn trở nên tồi tệ: “Chị cứ đi đi. Loại người như vậy đến chó còn biết nổi khùng, chẳng biết chừng hắn làm ra chuyện điên rồ gì. Chịđừng day dưa quá lâu.”
“Vâng.”
Khương Điềm vừa quay người đi, lòng Kỷ Phi Hàn đã không yên nổi.
Anh thầm rủa chính mình vô dụng, rồi bước nhanh vài bước đuổi theo cô.
“Kỷ tiên sinh?”
“Loại người đó không dễ đối phó, để tôi đi cùng chị. Chị là nhân viên của tôi, nếu chị gặp nguy hiểm, tôi cũng có phần trách nhiệm.”
Thấy cô có vẻ định từ chối, Kỷ Phi Hàn lạnh giọng nói: “Nếu chị lại tiếp tục u mê vì gã đàn ông khốn đó, vậy ai lo dọn vệ sinh cho biệt thự? Nếu đã quyết tâm cắt đứt thì cắt hẳn một lần, tôi đi cùng. Trừ khi có tình huống bất ngờ, tôi sẽ không xen vào.”
Nói đến mức đó rồi, Khương Điềm chỉ còn biết gật đầu đồng ý.
Kỷ Phi Hàn lái xe chở cô đến tận công trường nơi gã đàn ông kia đang làm việc.
Hắn đang đứng cười đùa với một cô gái trẻ, lông mày rậm, mắt to, nhưng bên trong thì thối nát tới tận xương.
Một chiếc siêu xe lăn bánh vào công trường tất nhiên khiến cả đám chú ý.
Gã kia cũng liếc sang, khi thấy Khương Điềm bước xuống xe thì thoáng khựng lại.
Nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt, hắn nở nụ cười giả tạo: “Em tới đây làm gì vậy?”
Đúng lúc nghỉ trưa, công nhân tụ lại xem náo nhiệt.
Không muốn bị dòm ngó, Khương Điềm chỉ tay sang một góc yên tĩnh: “Ra bên kia nói chuyện.”
Gã kia đã đoán ra điều gì đó, vẻ mặt đùa cợt liền biến mất.
“Được.”
Vừa đi khuất, Kỷ Phi Hàn cũng lặng lẽ xuống xe, đứng từ xa quan sát.
Vẻ ngoài điển trai, khí chất như quý ngài của anh hoàn toàn lạc quẻ so với nơi này. Không ai dám lại gần.
Từ chỗ anh đứng, chợt nghe tiếng gã đàn ông kia gào lên: “Tôi không đồng ý!”
Kỷ Phi Hàn nhíu mày, sải bước đi thẳng tới.
Khương Điềm vừa lau nước mắt vừa nói: “Anh còn giả bộ cái gì? Tất cả hồ sơ của anh bị người ta moi sạch rồi. Nếu tôi cưới anh, chẳng khác nào đưa cổ cho anh rút máu!”
Gã kia vốn tưởng mình kiếm được máy ATM mới, nào ngờ đến phút cuối lại bị tuột mất.
Nhìn thấy Kỷ Phi Hàn, hắn đùng đùng nổi giận, chỉ vào anh rồi quay sang quát: “Có phải em tìm được gã bạch diện thư sinh này không? Chỉ nghe vài câu đã tin lời hắn? Em rõ nhất con người tôi thế nào mà!”
Kỷ Phi Hàn vẫn giữ giọng bình thản: “Những người từng bị anh lừa kết hôn, tôi đều đã liên hệ. Họ đang dẫn người nhà đến đây rồi.”
Gã kia lập tức luống cuống. Trong chớp mắt, hắn lộ rõ bản chất bạo lực: “Tao giết mày, thằng khốn!”
Nhưng hắn vừa lao tới, Kỷ Phi Hàn đã ra tay. Chỉ vài chiêu là hắn bị khống chế hoàn toàn.
Tuy nhiên, anh cũng cố ý để bị trúng một đòn nhẹ ở vai.
Quả nhiên, vừa quay lại nhìn, trong mắt Khương Điềm ánh lên vẻ lo lắng.
Vụ việc nhanh chóng được xử lý. Đánh người giữa ban ngày, lại có nhân chứng đầy đủ, hắn lập tức bị đưa về đồn cảnh sát.
Kỷ Phi Hàn sắp xếp xong toàn bộ bằng chứng, giao lại cho cơ quan chức năng.
Tên lừa đảo này e rằng ít nhất cũng phải bóc lịch vài năm.
Xử lý xong xuôi, hai người về đến nhà thì trời đã khuya.
Khương Điềm trông có vẻ vô cùng mỏi mệt, sắc mặt trắng bệch.
Kỷ Phi Hàn định bước về phòng, cô lại gọi anh giữ lại: “Kỷ tiên sinh, cậu chờ chút. Để tôi xử lý vết thương cho cậu.”
Vai anh bầm một mảng tím.
“Không sao đâu, chỉ là vết nhẹ thôi.”
Nhưng cô không nghe, kéo anh ngồi xuống ghế sô pha, mở hộp y tế, dùng bông cẩn thận bôi thuốc lên từng chỗ bầm.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần cúi nhẹ là chạm vào nhau.
Kỷ Phi Hàn cứng đờ cả người vì cảm nhận được hơi thở dịu nhẹ của cô ngay bên tai.
Trong khi đang thoa thuốc, nước mắt cô lại lặng lẽ rơi xuống: “Lần này thật sự cảm ơn cậu. Tôi không ngờ hắn lại là loại người như vậy…”
Nếu không có anh nhắc nhở, có lẽ cô đã trượt dài vào vết lầy.
“Không sao đâu, Chị Khương. Nhưng lần sau chị đừng hạ tiêu chuẩn thấp như vậy nữa. Một gã như thế mà cũng khiến chị rung động, chị quá dễ tin người rồi.”
Khương Điềm cười khổ: “Tôi đã phí cả tuổi xuân đến giờ, chỉ muốn tìm người có thể sống yên ổn qua ngày… Không ngờ lại khó đến vậy.”
Nói rồi, nước mắt lại không thể kiềm được mà rơi xuống.
Kỷ Phi Hàn lặng lẽ nhìn cô.
Lúc ở khoảng cách gần như thế này, anh mới phát hiện làn da cô thật sự đẹp đến mức không tưởng – mịn màng, không một lỗ chân lông.
Loại xúc cảm đó, anh e rằng cả đời cũng không quên được.
Anh không nói gì thêm, Khương Điềm tưởng anh phiền, liền lặng lẽ ngừng khóc.
Cô vừa vứt bông vào thùng rác, định mang hộp y tế cất lại, thì nghe thấy giọng anh vang lên sau lưng: “Bên này vẫn còn đau. Chị bôi thêm giúp tôi đi.”
Cằm anh vẫn còn ửng đỏ.
Cô vội vàng quay lại mở hộp thuốc.
Khoảng cách lúc này chỉ còn chưa đến hai centimet.
Hai người gần như đã chạm mũi vào nhau.
Cô đang nghiêm túc bôi thuốc. Còn anh, lại đang nghiêm túc ngắm cô.
Đột nhiên anh hỏi: “Khương Điềm, sau chuyện này… chị vẫn muốn tìm một người để yêu sao?”
Câu hỏi khiến tay cô khựng lại.
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ đáp: “Tôi vẫn muốn… Thử xem. Trên đời chắc không đến mức toàn người xấu.”
Kỷ Phi Hàn bất ngờ đưa tay giữ lấy cằm cô, ánh mắt anh sâu thẳm.
“Nếu chị vẫn muốn tìm, vậy thì tìm tôi đi. Dù sao giữa chúng ta cũng chỉ thiếu bước cuối cùng chưa làm.”
Ánh mắt Khương Điềm lập tức trở nên hoảng hốt.
Cô liên tục lắc đầu: “Không… chúng ta không hợp nhau đâu.”
Từ lúc cô nói muốn tiếp tục tìm một người khác, lửa giận trong ngực anh vẫn không tắt được.
Càng nghĩ đến việc cô từng rung động trước gã đàn ông đó, lại ra sức từ chối mình, anh càng không thể kiềm chế.
Không để cô phản ứng kịp, anh giữ chặt gáy cô, cúi đầu hôn xuống – mạnh mẽ, như thể muốn nuốt trọn nỗi khao khát đã giấu kín từ lâu.