Khương Điềm nói xong câu đáng thương vô cùng, liền vùi mặt vào cổ áo của Chu Yến Thành, trốn đi như đà điểu.
Nhưng giọng điệu của cô lại quá bình tĩnh, nghe như đang kể chuyện nhàm chán. Trần Phong Liệt và Khương Tình đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời sinh ra cảm giác quái dị – có cái gì đó hoàn toàn không giống với tưởng tượng ban đầu của họ.
Chu Yến Thành nghe hết, sững người vài giây, sau đó thản nhiên liếc nhìn Trần Phong Liệt và Khương Tình, cúi đầu nhìn người đang rúc trong lòng mình, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ hỏi: “Chỉ vì chuyện này thôi sao?”
Khương Điềm rầu rĩ gật đầu: “Ừm... là lỗi của em, em không kiểm soát được bản thân, gặp chút dụ dỗ liền đầu hàng rồi…”
Trần Phong Liệt cau mày càng lúc càng sâu.
Anh ta không đến nỗi đầu óc rỗng tuếch, chỉ cần Khương Điềm dám nói hết mọi chuyện với Chu Yến Thành, lại còn không hề sợ hãi, đã cho thấy suy đoán của anh ta sai hoàn toàn.
“Không sao, anh không bận tâm.” Chu Yến Thành nhẹ giọng, rồi quay đầu nhìn Trần Phong Liệt và Khương Tình:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT