Ông chủ yêu cầu cô đi ngủ, Khương Điềm cũng đành nghe theo.
Chờ đến khi cô thực sự ngủ say, cánh cửa phòng lại bị đẩy ra trong yên lặng.
Đang là mùa hè, Khương Điềm không đắp chăn, thân thể trắng nõn mềm mại lộ ra giữa không khí, hoàn toàn không có gì che chắn.
Kỷ Phi Hàn đứng đó nhìn người con gái đang yên giấc, trong đáy mắt hiện lên những cảm xúc sâu kín, như thể thứ gì đó đang ngấm ngầm chuyển động.
Hắn bước lên phía trước vài bước, giống như định làm gì đó. Nhưng đúng khoảnh khắc bàn tay gần chạm đến Khương Điềm, hắn đột nhiên bừng tỉnh, rồi luống cuống quay người bỏ chạy.
Sáng hôm sau, Khương Điềm dậy muộn hơn thường lệ. Vừa nhìn đồng hồ, cô thiếu chút nữa giật bắn người.
Kỷ Phi Hàn đã mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài, vừa đúng lúc bắt gặp Khương Điềm đang cuống cuồng lao tới.
“Xin lỗi cậu, cậu Kỷ... tối qua tôi ngủ không ngon...”
Khương Điềm xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.
Biểu cảm tự trách khiến khuôn mặt cô có thêm vài phần sống động, toát lên nét mềm mại thuần khiết.
Kỷ Phi Hàn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Sao lại ngủ không ngon?”
Khương Điềm sững người một chút, rồi thành thật đáp: “Sáng nay ngủ dậy, người hơi nhức mỏi... chắc do không quen giường.”
“Ừ, không sao. Mới quay lại làm việc, chưa quen môi trường cũng là bình thường. Dần dần sẽ ổn thôi.”
Nghe vậy, Khương Điềm nhìn hắn đầy biết ơn: “Cảm ơn cậu, cậu Kỷ.”
“Không cần khách sáo. Làm tốt công việc là được, tôi đi trước đây.”
Kỷ Phi Hàn khẽ gật đầu với cô, cầm cặp rồi rời khỏi nhà.
Những hình ảnh tối qua cứ lởn vởn trong đầu hắn như thể vừa mới diễn ra. Gương mặt Kỷ Phi Hàn lúc này lạnh đi thấy rõ, hắn không ngờ chính mình lại có thể giữa đêm lặng lẽ vào phòng người khác, suýt nữa thì làm ra chuyện mất kiểm soát.
Trở lại văn phòng, sau khi xử lý xong hết tài liệu, hắn ngồi thừ ra vài giây, rồi bất giác mở trình duyệt.
【Liệu đàn ông có thể rung động trước một người phụ nữ lớn hơn mình mười tuổi?】
Các câu trả lời hiện ra đủ kiểu, kẻ châm chọc, kẻ khiêu khích, kẻ bông đùa. Đọc đến nửa, hắn chợt cảm thấy bản thân thật ngốc khi đi tìm đáp án từ mấy trang mạng vô nghĩa.
Cả ngày hôm đó, tâm trí hắn cứ lơ lửng không yên.
Đến khi điện thoại đổ chuông, giọng bên kia là Lục Tư Hà, vừa mở miệng đã đầy cau có:
“Có chuyện gì mà gọi cho tôi?”
“Nghe nói cậu bị thương?”
Kỷ Phi Hàn và Lục Tư Hà lớn lên cùng nhau, gu thẩm mỹ cũng không lệch mấy, thậm chí hồi đại học còn cùng thích một người.
Chỉ là sau này, một người che giấu bản chất, trở thành kẻ bại hoại khoác áo văn nhã; người kia thì như Diêm Vương sống trong mắt người khác.
“Đừng vòng vo, có gì thì nói thẳng.”
“Hai hôm nữa tôi về nước. Mấy người thân bên nhà lại định làm loạn, cho tôi tá túc nhà cậu một thời gian.”
Kỷ Phi Hàn lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Không được.”
“Hạng mục bên M quốc tôi nhường lại cho cậu, thế đủ chưa?”
“Ở bao lâu?”
“Khoảng một tháng.”
“Vậy ngoài dự án đó, cậu còn phải trả thêm 1 triệu tiền thuê nhà.”
Lục Tư Hà nhịn không được bật cười: “Cậu bây giờ đúng kiểu thương nhân rồi đấy. Sao không đi cướp luôn đi?”
“Không đồng ý thì thôi.”
“Tiền lát nữa tôi chuyển cho cậu.”
Nói xong, Lục Tư Hà dứt khoát cúp máy.
Sau cuộc gọi đó, đầu óc Kỷ Phi Hàn tạm thời không còn lởn vởn hình ảnh Khương Điềm nữa.
Họp xong, ngoài trời đã đổ mưa như trút.
Xui xẻo hơn là tài xế nhà hắn xin nghỉ gấp vì vợ sắp sinh, Kỷ Phi Hàn phải đưa xe cho người ta.
Hắn lấy chìa khoá chiếc xe khác, từ tầng hầm đi ra, dầm mưa chạy đến bãi đỗ rồi lái xe.
Trên đường tắc không tưởng, khiến tâm trạng hắn càng thêm bực bội.
Thấy một cuộc gọi lạ hiện lên màn hình, Kỷ Phi Hàn đang bị dồn nén liền nghĩ chắc lại kẻ lừa đảo, tiện tay nhận rồi định mắng một trận.
“Cậu Kỷ, cậu mang dù chứ? Ngoài trời mưa to lắm.”
Kỷ Phi Hàn sững người — là số của Khương Điềm.
“Không mang. Tôi đang ngồi trong xe, sắp đến rồi.”
“Vâng. Tôi đợi cậu trong nhà.”
Nhà?
Chỉ một chữ ấy thôi, lại khiến cơn bực dọc trong lòng hắn vơi đi hơn nửa.
Tháng sáu, thời tiết thất thường như tâm tình trẻ nhỏ.
Trời càng lúc càng mưa lớn, không có dấu hiệu dừng.
Vừa lái xe vào khu nhà, hắn đã nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang đứng bên đường, che dù đợi mình.
Xuống xe, hắn vội ném chìa khoá cho bảo vệ dắt xe, rồi sải bước đến bên Khương Điềm.
Cô gái nhỏ gầy yếu đang cố gắng giữ chặt cây dù giữa cơn mưa tạt gió giật, loạng choạng muốn ngã.
Kỷ Phi Hàn bước nhanh, giật lấy cây dù trong tay cô: “Trời mưa lớn thế này, sao chị lại ra đây?”
Hai người ướt nhẹp từ đầu đến chân trở về biệt thự, cây dù gần như không còn tác dụng gì.
Kỷ Phi Hàn xoa xoa tóc, quay sang hỏi: “Chị ra đây làm gì? Nếu ốm thì sao?”
Bị hỏi, Khương Điềm lúng túng: “Tôi… tôi sợ trời mưa lớn quá, cậu không có dù…”
Một dòng nước ấm chậm rãi len vào đáy lòng hắn.
Kỷ Phi Hàn không nói thêm lời nào, vừa định vào phòng lấy quần áo, thì phát hiện Khương Điềm vẫn còn đứng ngây ra đó.
Hắn cau mày: “Còn không mau đi thay đồ? Muốn cảm lạnh à?”
Khương Điềm càng ngượng hơn: “Tôi dọn dẹp xong nhà thì tới chiều luôn, chưa kịp về lấy đồ… Tính để mai mới đi lấy…”
Hiểu ra nguyên nhân, tâm trạng hắn tự dưng tốt hơn đôi chút.
“Biết rồi. Đợi tôi lấy đồ cho chị mặc trước đã.”
Khương Điềm đỏ mặt: “Cảm ơn cậu Kỷ…”
Kỷ Phi Hàn lục tung tủ, lấy ra một chiếc sơ mi lụa. Khương Điềm mặc vào xong, lại chẳng dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Áo quá ngắn, đến đùi còn không che nổi.
Nhìn cô gái mặc chiếc áo sơ mi bình thường mà như thể đang khoác chế phục, Kỷ Phi Hàn không ngờ lại có sức sát thương đến thế.
Hắn hít sâu, buộc mình dời tầm mắt.
Trên đường quay lại phòng, hắn nghĩ, mặc dù không hiểu tại sao mình lại nảy sinh tình cảm với người phụ nữ sắp bước vào tuổi trung niên, nhưng hắn biết rõ một điều: thứ cảm xúc này là sai.
Không chỉ vì tuổi tác, mà gia cảnh hai người chênh lệch đến mấy đời, khác biệt quá lớn.
Hắn không thể để bản thân mắc thêm sai lầm.
Khoảng cách. Hắn cần phải giữ lấy khoảng cách.
“Tôi thấy tủ lạnh còn sủi cảo ăn liền. Tối nay khỏi nấu cơm, chị nấu ít canh gừng uống, kẻo cảm.”
Khương Điềm răm rắp gật đầu.
Mưa vẫn rơi rả rích ngoài cửa sổ. Kỷ Phi Hàn nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ nổi.
Khó khăn lắm mới thiếp đi được một chút, hắn lại bị tiếng rên mơ màng đánh thức.
Ba giờ sáng.
Lại là giấc mơ ấy. Lại là cô gái ấy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Khương Điềm không còn thấy bóng dáng Kỷ Phi Hàn đâu.
Hắn bỏ chạy rồi.
Liên tục mấy ngày sau đó, Kỷ Phi Hàn cố tình tránh mặt Khương Điềm.
Giảm tiếp xúc, giảm tiếp cận — như thể đó là cách duy nhất để không vượt quá giới hạn.
Thậm chí hắn sống như đang muốn đóng băng chính mình.
Khương Điềm dường như cũng cảm nhận được, mỗi ngày đều chẳng thấy nụ cười nào trên khuôn mặt anh nữa.
Hắn tăng ca đến tận khuya, cô chỉ còn cách nấu sẵn cơm phần, để lại trên bàn.
Sáu giờ sáng, Kỷ Phi Hàn đã rời khỏi nhà.
Khương Điềm thức dậy lúc bảy giờ, chuẩn bị đi làm vào tám giờ.
Buổi tối khi hắn về, cô đã ngủ rồi.
Cứ như thế, hai người sống trong cùng một mái nhà nhưng như hai đường thẳng không bao giờ giao nhau.
Và rồi, đúng lúc hắn vẫn đang đấu tranh nội tâm, Khương Điềm bỗng mở lời xin nghỉ.
“Cậu Kỷ… tôi xin nghỉ một hôm được không? Tôi … tôi phải đi xem mắt.”