“Ngày nào cũng tự xưng bản thân lớn tuổi hơn người, nhưng tiểu cô nương người ta còn chưa mềm mại bằng nàng.”
Mặc Trầm Uyên cẩn thận từng chút, chậm rãi bôi thuốc cho nàng.
Nhìn nàng cắn chặt môi nhẫn nhịn, sắc mặt ửng đỏ như hoa đào, mồ hôi nhỏ từng giọt ướt đẫm mái tóc, hắn rốt cuộc không kiềm được, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Từ sau đêm ấy, Mặc Trầm Uyên liền thường xuyên triệu Khương Điềm vào tẩm điện.
Có lần nghe ám vệ hồi báo, Khương Điềm cùng mấy tiểu cung nữ xì xào rằng Hoàng thượng luôn giáo huấn nàng, Mặc Trầm Uyên liền cố ý "giáo huấn" cho bọn họ thấy.
Lúc các cung nữ thì thầm rằng Khương tỷ vận khí thật khổ, luôn bị Hoàng thượng bắt trực đêm, Khương Điềm lại đang nằm trên long sàng, nghe hắn ép hỏi:
“Các nàng có biết trẫm giáo huấn nàng thế nào không? Biết là ở đâu không? Biết mỗi lần đều khiến nàng khóc đến thế nào không?”
Khương Điềm không dám hé miệng — lời lẽ sau lưng gièm pha người, nay quả thật là báo ứng.
Tuy ngoài mặt cung đình yên ổn, nhưng triều cục lại âm thầm dậy sóng chưa từng yên.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT