Chu Vân Phong quay đầu lại hỏi cô:
— Em nói đi? Loại chuyện này anh đâu phải chưa từng trải qua, sao em lại hoảng hốt như vậy? Chẳng lẽ còn xót cho con gái lớn của em à? Nếu thương nó như vậy, khi đó sao không mang nó theo luôn? Đừng có trước sau bất nhất như thế.
Thẩm Vũ Nùng sắc mặt vô cùng gượng gạo, cố gắng lắm mới gượng được một nụ cười:
— Đương nhiên là không phải rồi. Đứa con gái đó, từ trước tới giờ em chưa từng coi nó như con ruột mà đối xử, thương tiếc gì chứ. Em chỉ sợ anh bị cái gã họ Vệ kia nhắm vào, nếu hắn mà đối đầu với nhà mình, thì chắc chắn hai bên đều thiệt hại.
Câu này của cô thực sự nói trúng trọng tâm.
Chu Vân Phong nhớ lại thằng nhóc đó thường ngày chẳng thèm nể mặt anh, anh coi nó như con rể, thế mà nó lại dám vung cho anh một bạt tai, nghĩ đến là máu nóng lại sôi lên.
— Chuyện này không cần em lo, anh tự có cách. Em ngoan ngoãn ở nhà cho anh, không có việc gì thì đừng bước ra khỏi cửa, nếu không… đừng trách anh không nể tình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play