Sáng hôm ấy, khi trời còn chưa tỏ hẳn, Thế tử Vệ Vân Đình đã sớm thức dậy, đích thân khoác áo choàng lên vai cho Khương Điềm.
“Ngày tốt sắp tới, nàng hãy nhẫn thêm chút nữa.”
Có thể không tốn một binh một tốt mà thu phục được Kinh thành, đối với Vệ Vân Đình mà nói, quả thực là hỉ sự ngoài mong đợi. Nhưng thái độ của Khương Điềm lại khiến chàng càng thêm coi trọng an nguy của bản thân. Bởi chàng không chỉ vì chính mình, mà còn vì một người cần chàng che chở — đó là nàng.
“Vạn sự cẩn thận,” Khương Điềm chỉ nói một câu ngắn gọn, không nhiều lời.
Nàng khẽ nhón chân, vươn tay khẽ chạm trán chàng như một lời tiễn biệt. Vệ Vân Đình liền nắm lấy tay nàng, áp lên gò má mình, giọng trầm ổn mà kiên định, trong mắt tràn đầy ôn nhu: “Nàng yên tâm.”
Hai người không dây dưa quá lâu. Vệ Vân Đình triệu tập tâm phúc, an bài xong xuôi cho Khương Điềm, rồi mới rời đi.
Có từng lớp thị vệ canh giữ, Khương Điềm tự nhiên không gặp trở ngại. Trong mắt kẻ khác, nàng chẳng qua chỉ là một ngoại thất được sủng ái, dù thế tử có yêu chiều đến mấy, cũng chẳng thể ảnh hưởng tới thế cục hiện thời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play