Trong nhà có một kẻ trọng thương chưa khỏi, mà Vương gia lại không ở lại, Khương Điềm bèn cáo với ni cô bên am rằng muốn an dưỡng đôi ngày, kỳ thực một mặt ôm sách thuốc nghiền ngẫm, một mặt chăm sóc Tiêu Thịnh.
Đêm ấy, nghe trong mật thất truyền ra tiếng r*n rỉ, Khương Điềm không hề kinh hoảng, chỉ lặng lẽ đặt sách xuống, rồi gọi một gã sai vặt câm vào.
Gã này tuy không nói được, nhưng làm việc cẩn trọng kín kẽ, lại trung thành, là người Vương gia đặc biệt lưu lại để xử lý những việc nàng bất tiện ra mặt.
Gã sai vặt bước vào, Tiêu Thịnh sắc mặt đỏ gay, hiển nhiên là nhẫn đã lâu.
“Gào cái gì mà gào?” – Khương Điềm thản nhiên hỏi, ngữ khí lãnh đạm, không mang nửa phần thương xót.
Tiêu Thịnh giận đến nghiến răng, nhưng lại không dám phát tác. Hắn đường đường là thái tử một triều, xưa nay chưa từng vì chuyện xấu hổ như vậy mà mở miệng, nay lại lâm cảnh phải nhờ người giúp đỡ – đã là mất hết thể diện. Huống hồ, người trước mặt lại là một nữ tử.
Hắn cắn răng, mặt quay đi, hạ giọng nói: “Ta... muốn đi xí…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT